Xuân Hạnh Lâm

Chương 12



“Sao lại ngứa quá vậy! Sao còn có sâu?!”

 

Cổ trùng rơi lên da thịt, từng giọt nước bọt của chúng đều có thể ăn mòn m.á.u thịt.

 

Người Miêu Cương ẩn trong bóng tối hậm hực lao ra:

 

“Ngươi cố ý! Rõ ràng có bột độc, lại còn lãng phí bảo bối và rắn nhỏ của ta!”

 

Ta không thèm liếc bọn đang rên rỉ lấy một cái, ném cái giỏ trong tay cho hắn, quay người đi về nhà:

 

“Có làm việc thì mới có cơm ăn, không chịu khó thì đừng hòng ngủ yên.”

 

Ta đúng là có mang theo bột độc, nhưng sao có thể so với người Miêu Cương tinh thông cổ thuật được. 

 

Hơn nữa, muốn ở lại thì tự nhiên phải trả giá.

 

“Ta khi nào thì không chịu khó?! Vừa rồi rõ ràng là ta giúp ngươi báo thù mà!”

 

Hắn nói tới đây, chợt hiểu ra điều gì, hiếm khi thông minh:

 

“Ý ngươi là… Lê Cổ có thể quay lại nhà của mình ngủ rồi!”

 

Ta chẳng buồn nhìn vẻ mặt đáng giá vài đồng kia, cũng chẳng ngoái đầu lại mà sửa lời:

 

“Đó là nhà của ta.”

 

22

 

Hắn không biết, ngay từ đầu, ta đã cố ý để hắn ở lại.

 

Không phải vì ta quá tốt bụng, không nỡ đuổi đi.

 

Mà đúng như đám người kia đã nói.

 

Ta chỉ có một thân một mình, hai tay sao địch nổi bốn tay, luôn có lúc sơ suất.

 

Vậy nên, ta cần một người trợ giúp.

 

Là một đại phu, ta giỏi nhất là cứu người chứ không phải g.i.ế.t người.

 

Nhưng Lê Cổ thì khác.

 

Cổ thuật Miêu Cương, g.i.ế.t người vô hình.

 

Một địch mười, giúp ta có thể yên tâm chữa bệnh.

 

Người Miêu Cương biết điều này nên không phục:

 

“Ngươi chỉ cần ta đi đỡ d.a.o hộ ngươi?!”

 

Ta tưởng hắn sẽ giận, ai ngờ hắn chỉ muốn bám giường, mượn cớ lấn tới:

 

“Vậy ta muốn thêm một gian phòng cho rắn nhỏ và bảo bối ở!”

 

Trong núi rừng Miêu Cương lại dưỡng ra được một thiếu niên vẫn giữ được trái tim thuần khiết như trẻ thơ.

 

Những ngày mà ta tưởng sẽ mãi yên bình tĩnh lặng, bỗng nhiều thêm chút sống động và sóng gió.

 

Cuối cùng ta cũng thực hiện được tâm nguyện, trở về nhà, làm một đại phu chỉ cần chuyên tâm cứu người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Mười mấy năm phong hoa Kim Lăng, cùng Mạnh Tri Hành và Mạnh Thừa An, đều như một giấc mộng.

 

Bình yên đến mức ta gần như thật sự quên mất bọn họ.

 

Nếu không phải một buổi sáng nọ, khi Lê Cổ lại cõng gùi, trêu chọc rắn nhỏ, chuẩn bị cùng ta vào núi hái thuốc.

 

Còn ta đẩy cửa viện ra, liền thấy Mạnh Tri Hành mình đầy sương sớm, gầy gò đi rất nhiều, đang đứng đó…

 

23

 

Cũng đã bốn năm rồi nhỉ…

 

Bốn năm qua, ta trở về Kiềm Châu, thu nhận một người Miêu Cương, mở một tiệm thuốc nhỏ.

 

Ta đào lại y thư của Lạc gia từng bị chôn dưới đất.

 

Trong khoảng thời gian đó, y thuật của ta ngày một tinh tiến, đã cứu sống vô số người cận kề cái c.h.ế.t, danh tiếng ngày càng vang xa.

 

Từ đó, ngày càng có nhiều người đến Kiềm Châu tìm Lạc thần y để chữa bệnh.

 

Trong đó không thiếu kẻ quyền quý.

 

Nhưng gần đây, lại có nhiều bệnh nhân đến từ Kim Lăng hơn.

 

“Kim Lăng xuất hiện dịch bệnh lạ, không biết đã lây cho bao nhiêu người, c.h.ế.t bao nhiêu người rồi, may mà tìm được Lạc thần y, nếu không bọn ta cũng mất mạng rồi.”

 

Thương nhân được ta cứu sống vẫn còn sợ hãi khi nhắc lại.

 

Trong lúc trò chuyện, không tránh khỏi nhắc đến phủ Bình Xương Hầu.

 

Cũng không phải vì Mạnh Tri Hành làm chuyện nghịch đạo.

 

Mà là: “Hiện giờ tranh đoạt ngôi vị thái tử đang rất kịch liệt, vậy mà quý thiếp của phủ Bình Xương Hầu lại là cháu gái của mẫu phi Tam hoàng tử. Thế nên Bình Xương Hầu được trọng dụng, nay là người thân cận của Tam hoàng tử.”

 

Nghe vậy, ta chợt nghĩ đến gì đó, liền hỏi:

 

“Ta nhớ không lầm thì Hầu phu nhân phủ Bình Xương hầu là người Ngụy gia ở Lạc Dương, mà đó là ngoại gia của mẫu phi Nhị hoàng tử.”

 

Mà hiện giờ giữa Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đang tranh đoạt ngôi vị vô cùng gay gắt, Ngụy Kiến Vi lại là chính thê của Mạnh Tri Hành, hắn làm sao lại phản bội ngoại gia của chính thê như thế?

 

Thương nhân thở dài:

 

“Thần y không biết đấy thôi, Hầu lão phu nhân và Hầu gia vốn chẳng ưa gì Hầu phu nhân cả. Nghe đồn quý thiếp kia là do lão phu nhân đặc biệt sắp đặt, chỉ chờ sinh được con trai là sẽ ép Hầu phu nhân rời phủ, để quý thiếp thay thế.”

 

“Dù gì mẫu phi Tam hoàng tử bây giờ thế lực cũng không nhỏ, thân phận quý thiếp kia cũng vì thế mà được nâng lên. Nếu được nâng làm kế thất thì cũng xứng đáng.”

 

Nhưng Ngụy gia dễ bị bắt nạt vậy sao?

 

Chưa nói đến Ngụy gia, bản thân Ngụy Kiến Vi làm sao cam chịu thiệt thòi thế này?

 

Mạnh Tri Hành nhờ cưới nàng ta mà thăng quan tiến chức, giờ dùng xong rồi lại muốn bỏ rơi để cưới kẻ khác tiếp tục bay cao?

 

Đúng là mơ giữa ban ngày.

 

“Thế nên bây giờ vẫn đang giằng co, Bình Xương Hầu dứt khoát không về nhà nữa, tiếp nhận mệnh lệnh của Tam hoàng tử đi tìm thần y trị bệnh quái lạ, một lòng hướng về quan trường, chẳng còn vẻ phong lưu như thuở thiếu niên.”

 

“Chỉ là có lời đồn rằng vì hắn mất đi người yêu nên mới đoạn tuyệt tình cảm.”