Xuân Hạnh Lâm

Chương 13



Ta bật cười, cười mà như không cười:

 

“Ngày đêm vất vả thế này, chỉ mong đừng bất cẩn mà c.h.ế.t sớm là được.”

 

Thương nhân không để ý đến sự lạnh lẽo trong giọng ta, chỉ nói:

 

“Chức Hầu gia mới chắc chắn sẽ có người tranh giành.”

 

“Trưởng tử phủ Bình Xương vốn tài đức vẹn toàn, nhưng lại không được Hầu lão phu nhân yêu thích. Nhị tử là con của quý thiếp, được nuôi dưới gối lão phu nhân, vốn dĩ tầm thường, nhưng bốn năm nay đột nhiên phấn đấu, đã có chút tài cán.”

 

“Còn tam tử mới hai tuổi, là con của quý thiếp, lại có liên hệ với mẫu phi Tam hoàng tử, nên cũng không phải người đơn giản.”

 

Người kia vừa khỏi bệnh nặng, nói vài lời phiếm rồi rời đi.

 

Không ai đặt những lời đó trong lòng, như thể đang bàn chuyện riêng của người xa lạ chẳng liên quan gì đến mình.

 

Nhưng ta không ngờ, Mạnh Tri Hành tìm thầy thuốc mà tìm đến tận Kiềm Châu.

 

Còn xuất hiện ngay trước mặt ta.

 

Kẻ từng phong lưu tuấn tú nay trở nên tiều tụy mệt mỏi, nhưng dù sao cũng là người thân tín bên cạnh hoàng tử, nên vẫn toát lên khí chất cao quý.

 

Tiệm thuốc nhỏ này nằm trên đỉnh núi, hắn leo lên suốt quãng đường, sương sớm thấm ướt vạt áo, trong mắt nhìn ta hiện lên quá nhiều cảm xúc phức tạp.

 

Rõ ràng nhất, chính là vui sướng đến điên cuồng vì mất rồi lại tìm được:

 

“Diệu Nghi, thật sự là nàng sao.”

 

Cũng đúng lúc này, kẻ đứng bên cạnh ta từ đầu, lại bị hắn hoàn toàn xem nhẹ, Lê Cổ lên tiếng hỏi:

 

“Diệu Nghi, hắn là ai vậy?”

 

24

 

Tên này bình thường với ai cũng thờ ơ lạnh nhạt.

 

Vậy mà không hiểu sao, lần đầu gặp Mạnh Tri Hành lại mang theo cả vẻ cảnh giác và địch ý trong giọng.

 

Con rắn nhỏ quấn trên cổ tay hắn cũng lè lưỡi đe dọa.

 

Như thể chỉ cần Mạnh Tri Hành tiến thêm một bước, nó sẽ lao đến xé xác hắn thành trăm mảnh.

 

Mạnh Tri Hành cũng nhận ra điều đó.

 

Thị vệ bên cạnh liền quát lớn:

 

“Trước mặt Hầu gia mà dám vô lễ!”

 

Mạnh Tri Hành thì chỉ nhìn hắn một cái, rồi lại quay sang ta, hỏi:

 

“Diệu Nghi, hắn là ai?”

 

25

 

“Đây là Lê Cổ.”

 

Ta lên tiếng, rồi ngay trong ánh mắt ngỡ ngàng của Lê Cổ, ta quay sang giới thiệu Mạnh Tri Hành:

 

“Còn vị này chỉ là kẻ không liên quan, ngươi không cần biết.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Cái đầu đang cúi xuống ỉu xìu kia lập tức hứng khởi lên, trông chẳng khác gì một con cún nhỏ vừa được vuốt lông đúng chỗ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bốn năm sống chung, hắn đại khái hiểu rõ tính ta.

 

Người ta chịu giới thiệu cho hắn biết, hoặc là bệnh nhân, hoặc là mục tiêu tiếp theo cần g.i.ế.t.

 

Còn nếu đến cả cái tên cũng không đáng có.

 

Vậy thì đến cả kẻ thù cũng không bằng.

 

Chẳng khác gì tảng đá bên vệ đường.

 

Ta muốn đóng cửa lại.

 

Dù sao thì, ai mà không thấy xui xẻo khi sáng sớm đã gặp phải thứ ô uế thế này chứ.

 

Khoé mắt Mạnh Tri Hành đỏ lên, giọng nghẹn ngào:

 

“Diệu Nghi, nàng lại hận ta đến mức này sao…”

 

26

 

Hắn rốt cuộc vẫn vào được.

 

Không phải vì hắn rơi vài giọt nước mắt mà ta mềm lòng, mà là vì hắn là mệnh quan triều đình, hơn nữa còn là đại quan. 

 

Hắn muốn vào, ta cũng chẳng cản nổi.

 

Huống hồ còn muốn nói chuyện riêng với ta. 

 

Ta nghịch ngợm con tiểu xà đen mà lúc đóng cửa Lê Cổ nhất quyết nhét vào tay ta, rồi mở miệng:

 

“Chuyện xưa như khói, Diệu Nghi sớm đã chẳng còn là thiếp thất trong hầu phủ nữa, Hầu gia hãy gọi ta một tiếng ‘Lạc đại phu’ là được.”

 

Chỉ là hắn có gọi hay không, ta cũng chẳng làm gì được.

 

Nghe vậy, bóng dáng Mạnh Tri Hành thoáng chao đảo, tựa như bị đả kích rất lớn.

 

“Nàng thật sự… vẫn không tha thứ cho ta.”

 

“Nhưng rõ ràng, suốt mười năm qua, nàng chưa từng trách ta điều gì.”

 

“Tại sao chỉ riêng chuyện của Liên Nhi, lại không cho ta một cơ hội nào, liền quay đầu bỏ đi không chút do dự?”

 

“Hay là… do Thừa An làm nàng tức giận?”

 

Hắn vẫn chìm đắm trong quá khứ.

 

Ta châm chọc:

 

“Nếu ta nói là vì thế, Hầu gia định làm sao? Không cưới, không nạp?”

 

Mạnh Tri Hành nghẹn lời, thấp giọng:

 

“Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ như vậy. Nhưng Diệu Nghi, nàng biết mà, Liên Nhi là người của mẫu thân, ta không thể…”

 

Ta thấy thật nực cười. 

 

Bao nhiêu năm trôi qua, Mạnh Tri Hành vẫn là đứa “con trai ngoan” bên cạnh mẫu mình.

 

Ích kỷ, nhút nhát, vô dụng.

 

Bị mẫu thân đè ép lâu ngày, liền gắng sức nạp ta vào phủ như một kiểu phản kháng.