Xuân Hạnh Lâm

Chương 21



Giờ đây, nàng tận mắt thấy kẻ đã đối đầu với mình suốt bao năm, Hầu lão phu nhân, c.h.ế.t không nhắm mắt.

 

Nàng vẫn bình thản như thường.

 

"Lần này, phải cảm tạ Lạc thần y. Ân tình này, ta sẽ đền đáp."

 

Ta như chẳng nghe thấy gì, chỉ máy móc đáp lại một câu:

 

"Thuốc, thuốc hôm nay ta vẫn chưa sắc xong."

 

Mặc kệ Lê Cổ đưa ta rời đi.

 

37

 

Lần gặp lại Mạnh Thừa An, là khi ta trị bệnh lần cuối cùng ở Kim Lăng.

 

Nó dường như trưởng thành chỉ sau một đêm, nhìn ta cười gượng:

 

"Đích mẫu và mẫu thân đã nắm quyền hậu trạch từ lâu, làm sao thật sự để tổ mẫu lấy được thuốc độc chứ?"

 

Thì ra thuốc độc nó uống trước và bát canh nó uống sau đều là giả.

 

Nhưng phản ứng của ta lại quá mãnh liệt, khiến nó và Hầu lão phu nhân đều không nhận ra.

 

Ta vốn không nên phản ứng dữ dội như thế.

 

Bởi vì ta vẫn luôn cho rằng, tình mẫu tử giữa ta và Mạnh Thừa An đã sớm chấm dứt rồi.

 

Nhưng khi nó uống bát canh độc kia, ta chợt nhận ra…

 

Có những thứ, dường như mãi mãi không thể dứt bỏ.

 

Nó nói với ta:

 

"Con biết mẫu thân sắp rời đi."

 

Nó không đợi ta hỏi "có muốn đi cùng không".

 

Hoặc có lẽ, nó rất sợ điều ta sẽ không hề hỏi.

 

Nên nó vội nói thật nhanh:

 

"Mẫu thân phúc dày mệnh lớn, chắc chắn sẽ đi đường bình an. Còn con…"

 

Nó nói nhỏ:

 

"Nay nhị hoàng tử đăng cơ, Nguỵ gia có công, nên dù phụ thân phạm trọng tội cũng không liên lụy đến đích mẫu."

 

"Phụ thân có ba người con, đại ca là con ruột của đích mẫu, cũng coi như người Nguỵ gia, tự nhiên sẽ kế thừa tước vị."

 

"Tam đệ là con của thiếp thất thuộc về phe tam hoàng tử, kẻ phản nghịch. Đích mẫu sẽ không giữ được đệ ấy. Bà đã cho hai thiếp thất bạc rồi đuổi đi, còn Lục di nương thì bị đưa vào ni viện."

 

"Tam đệ là con bà ấy, Hầu phủ không thể giữ, nên bị đưa về Lục gia."

 

"Còn con."

 

Nó nhìn ta, mắt đỏ hoe.

 

Ta khẽ hỏi: "Con định thế nào?"

 

"Từ nhỏ con tranh giành với đại ca, vốn dĩ chẳng có kết cục gì tốt. Nhưng hôm qua, đích mẫu tìm con, đưa cho con một bức thư, do chính Ngụy thượng thư viết cho phu tử ở Bạch Lộc Thư Viện."

 

"Bà nói, chỉ cần con mang thư đến, sẽ được bái sư, ở lại thư viện chuyên tâm học hành, thi khoa cử. Nếu đỗ thì tốt, nếu không đỗ, sau này sẽ cho con một khoản bạc làm ăn."

 

"Cũng coi như một lời giải thích."

 

Nghe vậy, ta cũng thấy nhẹ lòng: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vậy à."

 

Nó lau nước mắt.

 

"Con biết, tất cả là nhờ mẫu thân. Con mới có con đường này."

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

"Thế chẳng phải tốt sao? Nguyện vọng của con đã được toại nguyện rồi."

 

Ta không hiểu vì sao nó lại khóc.

 

Nhưng nó lại khóc càng dữ dội hơn:

 

"Trước kia con luôn vin vào cớ 'tại sao mẫu thân sinh con ra' để oán trách, nhưng nếu thật sự không cam chịu làm kẻ hèn mọn, thì có thể chọn cái c.h.ế.t. Cho thấy con cũng chỉ là kẻ tham sống sợ c.h.ế.t…"

 

"Con không xứng làm con của mẫu thân, cũng không mong mẫu thân còn nhận con."

 

"Con chỉ muốn hỏi… nếu sau này… sau này… con thi đỗ khoa cử, có thể đến thăm mẫu thân một lần không?"

 

Ta bật cười:

 

"Kiềm Châu vốn đâu phải địa bàn của riêng ta, nếu con nhất định muốn đến, ta có thể đuổi con đi đâu được chứ?"

 

Nó vừa mừng vừa khóc, cười rạng rỡ rồi rời đi.

 

Ta nhìn bóng lưng chưa hẳn đã cao lớn ấy, cũng muốn nói một câu:

 

Thật ra ta cũng có lỗi với nó. 

 

Nó còn nhỏ như vậy, đã bị người ta mang đi.

 

Sống nhờ cửa người.

 

Có những lời, không phải muốn không nói là không nói.

 

Có những chuyện, dù nó muốn học, cũng không ai dạy.

 

Nó không phải một đứa con tốt, ta cũng không phải một người mẫu thân tốt.

 

Cả chặng đường cứ thế mà va vấp, gập ghềnh…

 

Nhưng may thay, cuối cùng vẫn đến được điểm chung.

 

38

 

Dây cột vào cọc bờ đã được cởi ra.

 

Vẫn là thuyền phu ngày trước:

 

"Cô nương, mau lên thuyền, sắp đi rồi!"

 

Trên thuyền, người nam nhân mặc y phục người Miêu Cương vẫy tay gọi ta, con rắn nhỏ trên vai hắn cũng vẫy đuôi theo.

 

"Diệu Nghi!"

 

Bờ sông, hoa hạnh lả tả rơi bay.

 

Thuyền phu cười hô:

 

"Ba tháng ba, hoa hạnh nở…"

 

"Bảy tháng bảy, tiểu nương tử quay về hái quả hạnh!"

 

Khúc dân ca giản dị của dân chài vang vọng theo bờ sông.

 

Hòa cùng chim yến đầu xuân, và tiếng hoàng oanh hót vang.

 

— Hoàn văn —