Hầu lão phu nhân nghe thấy liền quay lại, quát lớn:
"Thừa An, cháu định làm gì?!"
"Đừng quên là tổ mẫu nuôi cháu lớn! Bao năm nay, cháu có từng chịu khổ không?! Cháu chính là lấy oán báo ơn, phản bội tổ mẫu như vậy sao?!"
Mạnh Thừa An lau nước mắt, quỳ thẳng xuống đất:
"Tổ mẫu, Thừa An cũng muốn biết tổ mẫu có thật sự thương cháu không. Nếu thương thật, sao lại bắt cháu uống thuốc độc?"
"Nếu thương thật, sao lại bế cháu đi khỏi sinh mẫu, từ nhỏ dạy cháu phải hận bà ấy?"
"Nhưng rõ ràng..."
Nước mắt rơi vào bát thuốc, nó cất lời:
"...bà ấy cũng là bất đắc dĩ..."
Hầu lão phu nhân giận đến đau đớn:
"Cháu đang trách tổ mẫu sao?!"
"Không."
Mạnh Thừa An lắc đầu:
"Thừa An không trách ai cả."
"Nhưng bảo Thừa An tự tay g.i.ế.t c.h.ế.t sinh mẫu mình, Thừa An không làm được."
"Vậy cháu dám trái lời tổ mẫu sao?"
Hầu lão phu nhân ép sát từng bước.
Tất nhiên là nó cũng không dám.
Cho nên, nó ngửa đầu, uống sạch bát thuốc ấy.
"Thừa An!"
35
Nó ra tay quá nhanh, vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Đợi đến khi ta giành được thì đã muộn rồi.
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc bát trống rỗng, giận dữ ném mạnh xuống đất.
Gốm sứ vỡ tan tành.
Nó quỳ sụp trước mặt ta, níu lấy vạt áo ta, nức nở:
"Mẫu thân."
Đây là lần thứ hai nó gọi ta là “mẫu thân”.
"Thừa An vô dụng, Thừa An biết lỗi rồi. Nay Thừa An đã uống thuốc độc, lấy cái c.h.ế.t để tạ tội. Con quỳ xin mẫu thân tha cho mạng của tổ mẫu. Người đã không còn sống được bao lâu nữa, cứ để người tự sinh tự diệt đi!"
Nó vừa muốn báo đáp công ơn ta mang nặng đẻ đau, lại muốn đền ơn dưỡng dục của Hầu lão phu nhân.
Nên nó chỉ còn cách lấy mạng mình ra đền.
Hầu lão phu nhân hoảng loạn, điên cuồng muốn vùng ra khỏi giường:
"Ai cho cháu uống! Ai cho cháu uống!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tại sao cháu luôn không nghe lời như thế! Ta bảo cháu chửi ả là tiện tỳ thì cháu nhẹ nhàng gọi là kỹ nữ! Ta bảo cháu nguyền ả c.h.ế.t sớm thì cháu ấp a ấp úng không nói nên lời!"
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
"Giờ thì sao? Nó hại c.h.ế.t phụ thân cháu, vậy mà cháu lại tha mạng cho nó! Nghiệt chủng, đúng là nghiệt chủng!"
"Lạc Diệu Nghi, ngươi chính là yêu nghiệt! Con trai ta, cháu trai ta, đều bị ngươi hại c.h.ế.t cả!"
"Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi c.h.ế.t không toàn thây! c.h.ế.t không nhắm mắt!"
Bà ta gào khóc đến xé ruột gan.
Còn ta, đã sớm chai lì.
Biến cố quá lớn khiến ta chỉ còn gượng ép giữ lấy chút lý trí, cất lời với Mạnh Thừa An:
"Con không nên cầu xin ta, nên đi cầu xin phụ thân con."
Phật đường u ám lập tức chìm trong im lặng.
Mạnh Thừa An ngẩng đầu thật mạnh.
Hầu lão phu nhân như linh cảm điều gì, gào lên the thé:
"Ngươi nói bậy bạ cái gì đó! Yêu nghiệt! Đến giờ phút này còn muốn ly gián tình cảm mẫu tử ta!"
"Quan hệ của các người, đâu cần ta phải ly gián?"
Ta nhìn bà ta, nhìn sinh mệnh bà ta dần trôi đi:
"Khi còn ở Kiềm Châu, ta từng hỏi Mạnh Tri Hành bao giờ thì thôi làm con ch.ó bên cạnh bà. Hắn nói lần này chắc chắn không. Khi ấy ta vẫn còn nghi hoặc, vì sao hắn lại quả quyết đến thế."
"Sau đó khi nhìn thấy bà, ta đã hiểu."
"Một lão phu nhân sống trong nội trạch Hầu phủ, lại nhiễm phải thứ bệnh chỉ lây qua tiếp xúc thân mật, thôi thì cho là trùng hợp đi. Nhưng sắc mặt đen kịt, môi tím tái, rõ ràng là dáng vẻ bị đầu độc lâu ngày, độc ngấm tận xương tủy."
"Bà nói xem, trong Hầu phủ này, ai có thể làm được chuyện đó?"
Bà ta có thể đổ lên đầu Ngụy Kiến Vi, nhưng bà ta phòng bị nàng từng ly từng tí.
Trừ khi nàng là thần tiên, nếu không làm sao có thể hạ độc bà ta mà không để lại dấu vết?
Vậy thì đáp án chỉ còn một người, ngay trước mắt.
Con chó đã bị thuần phục cả đời, bị đè nén đến nghẹt thở… cuối cùng cũng học được cách cắn lại chủ nhân.
Hắn đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.
"Không… không thể! Tri Hành… Tri Hành là con ta! Con trai ta sao có thể… Phụt!"
Một ngụm m.á.u tươi phun ra, tia dầu cuối cùng cũng tắt ngúm.
Hầu lão phu nhân, người từng như kẻ điều khiển rối, cố chấp muốn thao túng mọi người trong hậu trạch…
Lại bị chính con trai ruột hạ độc, từng chút từng chút… c.h.ế.t không nhắm mắt.
36
"Tổ mẫu!"
Mạnh Thừa An lảo đảo bò đến bên bà, khóc không thành tiếng.
Còn ta, vô cảm xoay người, bước ra khỏi cửa.
Ngụy Kiến Vi đã chứng kiến toàn bộ vở kịch.
Nàng vừa mới xử lý xong đám thiếp, đưa họ đến ni viện, rồi đến thiên lao tiễn chồng mình.