“Còn giả vờ làm gì trước mặt ta? Hay là ta đi tìm Liên Nhi bây giờ, nàng cũng sẽ vui?”
Lời nói đó vốn là đùa.
Nhưng ta lại coi là thật.
Không hề khó chịu, ngược lại còn định đứng dậy:
“Hầu gia muốn đi?”
“Vậy để ta tiễn Hầu gia.”
Nét cười của Mạnh Tri Hành cứng lại.
Ta ngơ ngác.
Không hiểu sao trông hắn có vẻ không vui.
Rõ ràng người hắn yêu thương nhất bây giờ chẳng phải là Liên Nhi sao?
Tình thâm chưa tan, lẽ ra không thể rời nhau một khắc.
Ngay cả khi xưa hắn từng say mê Chi Lộ hay Ngọc Bích, ta cũng đã rất biết điều như vậy.
Nhưng sao sắc mặt hắn ngày càng khó coi?
“Nàng muốn đuổi ta đi?”
5
Tặc, nhìn người thật chuẩn.
Tim ta khẽ giật.
Nhưng trên mặt vẫn giả vờ không hiểu:
“Chẳng phải chính Hầu gia nói muốn đi tìm Liên Nhi sao? Huống hồ thiếp thân đang bị thương, không thể hầu hạ được…”
“Nếu ta cứ nhất quyết thì sao?”
Hắn cứng đầu, chẳng biết trúng phải gió gì.
Ta há miệng: “Thiếp…”
Ngay giây sau, bị hắn kéo vào lòng:
“Diệu Nghi, đừng gọi là Hầu gia, gọi là Tri Hành.”
“Nàng đã rất lâu rồi không gọi ta là Tri Hành nữa.”
“Rõ ràng trước kia nàng thích gọi ta như thế nhất.”
Đúng vậy, ta từng rất thích gọi như thế.
Trên Xuân Phong Lâu, một cái liếc mắt kinh tâm động phách.
Mạnh thế tử phong quang vô hạn phải lòng kỹ nữ xinh đẹp.
Hắn lấy lụa là làm y phục cho nàng, dùng châu ngọc làm trâm cài.
Một đôi ngọc bội hình song ngư chia làm hai, lớn tiếng thề sẽ cưới nàng làm thê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù ai ngăn cản, hắn cũng chẳng để tâm.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Thiếu niên như thế, ai mà không si mê cho được?
Hắn từng nói:
“Diệu Nghi, gọi ta là Tri Hành.”
6
Cưới vào cửa là thật, nhưng nâng làm thiếp cũng là thật.
Chữ đó ta nuốt xuống.
Chỉ như mọi khi, yếu đuối lên tiếng:
“Hầu gia.”
Nhưng câu đó lại phản tác dụng.
Hắn cố chấp: “Là Tri Hành.”
Nhưng đêm đó, mặc hắn xoay vần thế nào, ta cũng không gọi ra hai chữ ấy.
Ta tưởng hắn đã quên rồi.
Dù sao Liên Nhi kia hình như rất được lòng hắn.
Phải biết rằng, khi phát hiện hai người thiếp hắn từng yêu nhất đều là người mẫu thân mình chọn, hắn đã hiếm khi thể hiện tình cảm mãnh liệt như thế nữa.
Nhưng Liên Nhi thì khác.
Bọn họ tình cờ gặp nhau, tâm đầu ý hợp.
Giống như ta trước đây, đều là minh chứng cho việc Mạnh Tri Hành chống đối mẫu thân mình.
Nhưng sao hắn lại không vui?
Trong cơn mơ hồ, giữa màn đêm đen kịt, ta cảm thấy hắn nhìn ta rất lâu.
Lâu đến tận bình minh, khi ánh sáng rọi vào.
Hắn mới nhẹ giọng nói:
“Giận dỗi gì chứ? Người gia thích nhất, vẫn luôn là nàng.”
7
Hắn đi rồi.
Vì hôm nay còn phải làm lễ rước Liên Nhi vào cửa.
Ta ngủ được một giấc hiếm hoi ngon lành.
Mười năm qua, ta mỗi ngày đều dậy sớm, vấn an Hầu lão phu nhân, rồi vấn an chính thê.
Cung kính cẩn thận, không dám sơ suất mảy may.
Chính thê thì còn dễ, nhưng Hầu lão phu nhân thì thật sự không thích ta.
Chỉ cần sơ sót một chút là không tránh khỏi bị trách phạt.