Xuân Hạnh Lâm

Chương 5



Lời nàng mang theo địch ý, cũng phải thôi.

 

Dù những năm qua nàng chẳng mấy khi để tâm đến Mạnh Tri Hành.

 

Nhưng dù sao cũng là phu quân nàng danh chính ngôn thuận.

 

Bị một nữ nhân gốc phong trần cướp đi, khiến nàng bị người đời sau lưng chế nhạo bao nhiêu năm, nói không giận là giả.

 

Ta cũng thuận theo nàng, nói điều nàng muốn nghe.

 

Dù gì, đó vốn cũng là sự thật:

 

“Có lẽ vì bao năm qua luôn nghĩ cho người khác. Cuối cùng lại khiến bản thân chẳng còn gì, nên Diệu Nghi bỗng dưng cũng muốn vì mình mà tính một lần.”

 

“Chỉ là… mọi chuyện đã qua, Diệu Nghi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.”

 

“Chẳng còn lựa chọn?”

 

Nguỵ Kiến Vi cười lạnh:

 

“Sao? Có ai ép ngươi bước vào cửa phủ này làm thiếp sao? Hay là có ai bắt ngươi phải vào hoa lâu? Giờ lại hối hận, sao không nghĩ lúc đầu đừng tham phú quý, ham sống sợ c.h.ế.t?”

 

Ta lặng lẽ nghe, không hề phản bác:

 

“Diệu Nghi đúng là đã từng tham phú quý, cũng đã từng ham sống sợ c.h.ế.t.”

 

“Không chỉ thế… Diệu Nghi còn ti tiện, ích kỷ, bẩn thỉu, hèn hạ…”

 

“Nhưng phu nhân không biết, nếu khi ấy Diệu Nghi không làm kỹ nữ, thì đã c.h.ế.t đói, c.h.ế.t rét từ lâu rồi.”

 

“Thế tử phủ Kim Lăng si mê, Diệu Nghi hoàn toàn có thể từ chối. Nhưng khi tú bà đắc tội với quý nhân, thể nào cũng bị đánh đập một trận rồi đẩy ra tiếp khách.”

 

“Diệu Nghi có thể không làm thiếp, nhưng vậy thì chỉ có thể làm món đồ chơi cho người ta tiêu khiển. Kẻ mà thế tử không cần, người mà lão phu nhân căm ghét, không làm hoa khôi… thì cũng không sống qua được mùa đông ở Kim Lăng.”

 

“Người phân ra quý hạ tiện, thiếp lại chia làm quý thiếp, lương thiếp, tiện thiếp.”

 

“Mà Diệu Nghi là hạng tiện thiếp thấp nhất. Ta có lựa chọn, chỉ là lựa chọn của ta, không phải cái c.h.ế.t mà thôi.”

 

Ta thừa nhận sự thấp hèn của mình, thậm chí còn chẳng biết xấu hổ mà nói ra hết.

 

Hoàn toàn không màng làm bẩn tai những người ngồi trên cao.

 

Nha hoàn bên cạnh Nguỵ Kiến Vi thấy lời ta thô tục, khó nghe, không nhịn được quát lên:

 

“Câm miệng!”

 

Nhưng Nguỵ Kiến Vi giơ tay ngăn lại, chỉ im lặng nhìn ta, hỏi:

 

“Ngươi tuy là thiếp, nhưng có mười năm được sủng, lại có con cái, ngươi đều không cần nữa sao?”

 

Thời buổi này, có thể được sủng, sinh con trai trong phủ, cơm no áo ấm, dù chỉ là thiếp, cũng đã là vận may lớn.

 

Nhưng ta dập đầu dứt khoát:

 

“Thiếp không cần gì cả, chỉ muốn về nhà!”

 

9

 

Mọi người đều nghĩ, bị chính con ruột mình lăng nhục trước mặt bao người như vậy.

 

Nếu còn một chút liêm sỉ, hẳn là nên tự mình kết liễu bằng ba thước lụa trắng mới phải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vừa giữ được chút danh tiếng trinh liệt cuối cùng.

 

Lại dứt sạch hậu hoạn, để sau này con trai không bị người ta chỉ trỏ gièm pha.

 

Chuyện này, hôm qua người của lão phu nhân cũng đã đến ám chỉ với ta rồi.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ma ma kia nhẹ nhàng nói:

 

“Lạc di nương, người sống cần có thể diện như cây cần có vỏ, chẳng phải ngươi thương con mình nhất sao?”

 

“Vì thiếu gia, cũng nên giữ cho mình chút thể diện.”

 

“Thế tử thì không để tâm quy củ, lời gièm pha, nhưng người ngoài thì không thế. Chuyện này, ngươi tự mà liệu.”

 

Ta không thật sự hiểu.

 

Vì sao lúc ta vào hoa lâu, hay khi làm thiếp,

 

Ai ai cũng nghĩ ta nên c.h.ế.t đi, mới là lựa chọn tốt nhất?

 

Nhưng… vì sao nhất định phải c.h.ế.t?

 

Chẳng phải sống cho đàng hoàng mới là điều đáng quý hơn sao?

 

Nếu nơi này không sống nổi, thì dời đi chỗ khác.

 

Chân trời góc bể, luôn còn một con đường sống.

 

Vậy nên, ta đã đi.

 

Cầm lấy tịch thư, giữa tiếng pháo mừng tân di nương được đón vào phủ.

 

Không từ biệt bất kỳ ai.

 

10

 

Trước sảnh đường, mọi người đều đang nhìn tân di nương dâng trà thiếp thất.

 

Hiếm thấy, đám người trong Hầu phủ hôm nay lại xuất hiện đầy đủ đến vậy.

 

Thế nhưng không khí lại chẳng hề vui vẻ như lẽ ra phải thế.

 

Trái lại, sau bao ngày nắng ráo, hôm nay bầu trời u ám lạ thường, oi bức đến khó chịu, khiến lòng người cũng nghẹn lại.

 

Tất nhiên, trừ hai nhân vật chính, chẳng ai thật sự mỉm cười.

 

Mạnh Thừa An bị ma ma bên cạnh lão phu nhân Hầu phủ dắt tay, liếc một vòng rồi hỏi:

 

“Lạc Di Nương đâu rồi?”

 

“Tổ mẫu chẳng phải nói, hôm nay nhất định bắt nàng ta phải cúi đầu xin lỗi ta sao?”

 

Khuôn mặt non nớt của nó vẫn còn đọng nét giận dữ.

 

Xem ra vẫn chưa quên cái tát mà ta tặng hôm qua.

 

“Một kẻ hạ tiện như vậy, dựa vào đâu mà dám đánh ta? Ta muốn nàng ta xin lỗi cháu ngay lập tức!”

 

Nó làm loạn lên.