Xuân Hạnh Lâm

Chương 6



Ma ma kia thoáng có chút mất kiên nhẫn trong mắt, nhưng nhớ đến điều gì đó liền mỉm cười nói:

 

“Chỉ xin lỗi thôi chẳng phải quá rẻ cho ả sao? Thiếu gia sao có thể chịu uất ức như vậy?”

 

Mạnh Thừa An mắt sáng lên:

 

“Vậy tổ mẫu định phạt ả thế nào?”

 

Ma ma nheo mắt, đáp:

 

“Thiếu gia chẳng phải vẫn để tâm chuyện mình là do ả sinh ra sao? Thực ra, muốn giải quyết chuyện này cũng có cách đấy.”

 

Mạnh Thừa An đột nhiên có một dự cảm chẳng lành:

 

“Cách gì?”

 

Ma ma nói:

 

“Nếu ả c.h.ế.t rồi, sau này còn ai quan tâm mẫu thân thiếu gia là ai nữa chứ?”

 

Choang!!!

 

Ngọc bội bên hông nó rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.

 

Mặt Mạnh Thừa An lập tức trắng bệch như tờ giấy.

 

Dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, ý nghĩ tệ nhất của nó cũng chỉ là bắt người kia cúi đầu xin lỗi.

 

Chứ chưa bao giờ nó nghĩ đến việc phải lấy mạng người khác.

 

11

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Tiếng ngọc bội vỡ thu hút sự chú ý của Mạnh Tri Hành.

 

Mạnh Thừa An theo phản xạ quay đầu lại.

 

12

 

“Sao sắc mặt lại tệ thế này?”

 

Mạnh Tri Hành với đứa con này vốn chẳng thân thiết, thấy vậy liền lên tiếng:

 

“Vẫn còn vì chuyện hôm qua sao?”

 

Trong phòng, lão phu nhân ngồi trên cao, vẻ mặt lạnh nhạt như thể chẳng nghe, cũng chẳng để tâm.

 

Ngụm trà thiếp thất trong tay Ngụy Kiến Vi được nàng nhẹ nhàng đặt xuống mép bàn, không nặng không nhẹ.

 

Hai thiếp thất đứng xem lễ thì cúi đầu không nói lời nào.

 

Còn tân thiếp thất mới vào phủ thì duyên dáng tò mò nghiêng đầu nhìn.

 

Mạnh Tri Hành chẳng để tâm những chuyện đó, vẫn tiếp lời:

 

“Con là con cái, hôm qua lại bất kính với mẫu thân, phu tử dạy con như vậy sao?”

 

“Hôm nay nhân dịp này, đi xin lỗi mẫu thân con đi!”

 

Nếu là trước kia, Mạnh Thừa An chắc chắn đã lập tức nói:

 

“Bà ta không phải mẫu thân con!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng giờ đây, nó chỉ đứng đó, mặt trắng bệch.

 

Mạnh Tri Hành nghĩ nó không chịu, chau mày lại.

 

Trong lòng hắn lại nghĩ, con trai mình lại bị mẫu thân dạy hư rồi.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Cũng giống như bản thân hắn thuở nhỏ.

 

Chỉ là hôm nay, dù nó không muốn thì cũng phải muốn.

 

Coi như là bù đắp cho Diệu Nghi vậy.

 

Hắn nghĩ thế, rồi ngẩng đầu quét mắt một vòng, càng nhíu mày c.h.ặ.t hơn:

 

“Lạc Di Nương đâu?”

 

Chẳng lẽ còn đang giận dỗi?

 

Đám hạ nhân nhìn về phía chủ mẫu đang ngồi cao:

 

“Đi rồi ạ.”

 

Lão phu nhân liếc mắt nhìn con dâu bên cạnh.

 

Mạnh Tri Hành tất nhiên chẳng nhận ra cơn sóng ngầm đang cuộn lên trong sảnh.

 

Nhưng nha hoàn bên lão phu nhân thì đã lên tiếng:

 

“Hầu gia không biết rồi, Lạc Di Nương tính khí cũng không nhỏ đâu. Hôm nay ngủ đến tận trưa vẫn chưa đến thỉnh an lão phu nhân, nô tỳ chỉ nhắc một câu liền bị nàng ta chặn họng lại...”

 

“Xuân Nhi, đừng nói nữa.”

 

Lão phu nhân lên tiếng, như thể đang cố nhẫn nhịn một nỗi ấm ức:

 

“Nàng ấy có chút kiêu căng cũng là bình thường. Ai bảo Tri Hành thích nàng ấy chứ?”

 

Mạnh Tri Hành sao lại không hiểu những lời mỉa mai trong miệng mẫu thân mình, trong lòng thoáng bất mãn, giận lây sang người khác, giọng cũng không mấy dễ nghe:

 

“Hôm nay là ngày vui, đi đâu? Khi nào thì về?”

 

Hạ nhân đáp:

 

“Lạc Di Nương hôm qua đã xin phu nhân tịch thư, không...”

 

Người hầu ấp úng, liếc nhìn chủ mẫu vẫn bình thản như không, rồi mới nói nốt phần còn lại:

 

“Không trở về nữa rồi.”

 

13

 

Vừa dứt lời, đám người trong sảnh vốn ai nấy mang tâm tư riêng lập tức biến sắc.

 

Người đầu tiên phản ứng là Mạnh Tri Hành, hắn quát lên:

 

“Vô lễ! Lạc di nương xưa nay luôn hiền lành dịu dàng, mười năm qua trong phủ này ai mà chẳng biết nàng ấy yêu ta đến tận xương tủy, còn sinh ra cả Thừa An, sao có thể nói đi là đi?”

 

“Huống hồ nàng vào phủ làm thiếp, quan phủ cũng đã ghi chép vào sổ, làm gì có lộ dẫn mà ra khỏi thành?!”

 

Hắn hiếm khi nổi giận.

 

Vì hắn không tin ta thực sự dứt áo ra đi, cũng vì lời của hạ nhân kia nếu bị lão phu nhân biết thì ta nhất định sẽ bị phạt.

 

Trong ngày đại hỷ, thực sự không nên sinh ra bao nhiêu chuyện xui xẻo thế này, hắn chắc hẳn đã thấy phiền lắm rồi.