Trên bờ sông, Mạnh Thừa An không ai trông nom, bị đám đông xô đẩy, cũng không có phản ứng, chỉ lặng lẽ nhìn theo con thuyền đang rời xa.
Không nhúc nhích.
Giống hệt như dáng vẻ bị ấm ức trong phủ.
Chỉ tiếc rằng, trước kia, từng có một người không oán không hối, sẵn sàng ôm hắn vào lòng mà vỗ về an ủi.
Nhưng giờ đây, người đó… sẽ không bao giờ ôm hắn nữa.
15
Ta không quay đầu lại, một mạch đi thẳng đến Kiềm Châu.
Kiềm Châu nhiều núi non và đá lạ, gần vùng Miêu Cương.
Khi đến nơi, ngôi nhà cũ trong ký ức đã đổ nát đi rất nhiều.
Gió thổi qua, đám cỏ dại xào xạc vang lên, mang theo một làn hơi lạnh nhè nhẹ.
Ta đến gần nhìn thử, ngươi đoán xem thế nào?
Một con rắn đen đang ngẩng cổ như chủ nhân, lè lưỡi đỏ lòm nhìn ta, đầy vẻ đe dọa.
Nếu chuyện này xảy ra ở Kim Lăng, không khéo hù c.h.ế.t mấy tiểu thư con nhà quý tộc.
Nhưng khổ nỗi ta vốn là người Kiềm Châu, lại chẳng thiếu chuyện lăn lộn.
Cho nên ta: “…”
Ta giơ gậy gỗ lên, đập một phát làm nó ngất xỉu.
Ta túm lấy nó rồi đi thẳng ra cửa:
“Ngươi sao biết ta còn thiếu một cây sào phơi đồ thế?”
Vảy rắn cứng, lại còn linh tính, buộc đầu buộc đuôi lại, y phục khô rồi thì thịt rắn cũng khô, vừa hay làm được món tối nay.
Con rắn đen đang nửa mê nửa tỉnh: “…”
“!”
Nó như gặp ma, vùng vẫy dữ dội, mắt đỏ ngầu đầy khát khao sống sót.
Nhưng vùng vẫy vô ích.
Bị treo lên cây rồi thì cũng ngoan ngoãn.
Không đến mức thật sự làm thịt nó, nhưng ít ra cũng phải cho nó một bài học.
Dù sao sau này ta cũng sẽ ở đây lâu dài.
Dọa hàng xóm kiểu này, thật chẳng có lễ độ gì.
Rắn đen đầy vẻ hoảng loạn, như thể bị hai chữ “hàng xóm” hù cho sợ ngây.
Nhưng ngoài nó ra thì còn ai?
Năm xưa trận lũ lớn cuốn đi không biết bao nhiêu người ly hương, cho tới hôm nay, mười dặm quanh đây đều không một bóng người.
Huống chi so với gác lầu phong hoa tuyết nguyệt ở Xuân Phong lâu hay những dãy nhà nguy nga của Mạnh hầu phủ…
Nhưng Xuân Phong lâu chẳng phải nhà ta, Mạnh hầu phủ cũng chẳng phải nhà ta.
Còn căn nhà đổ nát hoang vắng này, mới chính là nơi ta có thể nằm xuống bất cứ lúc nào, thiên thu vạn đại, không còn ai đánh chửi, mỉa mai, đuổi ta đi nữa… mới là lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nửa đêm, có thứ gì đó lành lạnh đang từ ống quần ta bò dần lên.
Có cái gì đó đang l.i.ế.m lên cổ ta, ta trong mơ vô thức định giơ tay cản lại thì một bàn tay lại ấn c.h.ặ.t sau gáy ta…
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Thứ gì đó càng lúc càng đến gần, ta cuối cùng cũng nhận ra đây không phải mơ, lập tức mở to mắt.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, một khuôn mặt yêu dị tái nhợt chỉ cách ta một tấc.
Bím tóc buộc bằng dây lụa nhiều màu rũ xuống, chạm vào cổ ta.
Đôi mắt dài hẹp, đen láy kia không mang chút cảm xúc nào, cùng với con rắn nhỏ sặc sỡ trên vai hắn cũng mở to mắt nhìn ta chằm chằm.
Hắn giơ đầu ngón tay lên, đốt ngón tay lạnh băng lướt qua chân mày ta.
Cổ họng hắn khẽ động, nói ra một câu ngôn ngữ xa lạ cổ xưa.
Về sau ta mới biết.
Đó là tiếng Miêu Cương cổ.
Hắn nói:
“Người nữ nhân từ phương xa tới, chiếm nhà của ta, bắt nạt rắn nhỏ của ta, còn muốn cướp luôn giường của ta.”
16
Thì ra… đây là Miêu Cương!
17
Ta lập tức tỉnh táo.
Hất phăng người đang đè trên người mình ra, con rắn nhỏ bị hoảng vội quấn lại lên cổ tay hắn.
Nhưng thiếu niên vẫn giữ nguyên tư thế khi bị ta đẩy ra, không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn ta.
Tim ta đập lệch một nhịp.
Không phải vì xúc động, mà là vì sợ.
Kiềm Châu gần Miêu Cương, tất nhiên dân hai bên cũng qua lại hái thảo dược, tìm kỳ hoa.
Nhưng…
“Ngươi là ai?! Sao lại có mặt ở nơi này?!”
Ta cảnh giác mở miệng, tay đã giấu sẵn ngân châm.
Với người Miêu Cương, ta biết chẳng được bao nhiêu, đa phần chỉ nghe từ lời phụ thân kể.
Người nơi này tính tình cổ quái, sống lâu trong núi sâu, lấy rắn làm bạn, giỏi dùng cổ…
Cổ chú khống chế tâm trí người khác!
Thiếu niên nghe vậy, mắt hơi động, giơ tay lên lộ ra con rắn nhỏ mềm oặt:
“Là ngươi làm tổn thương rắn nhỏ của ta.”
“Là ngươi chiếm nhà của ta.”
Trong mắt hắn lóe lên nghi hoặc lẫn sát ý:
“Ngươi đang khiêu khích Lê Cổ sao? Muốn đấu cổ với Lê Cổ à?”