Xuân Hạnh Lâm

Chương 8



14

 

Còn ta đang trú dưới mui thuyền, tránh mưa.

 

Gặp thời tiết như thế này, thuyền phu chỉ có thể đợi mưa ngớt mới dám khởi hành.

 

Còn có lý do khác: đi đường thủy nhiều năm, lúc này đầu gối ông ta lại đau nhức.

 

Ông đang ngồi để ta châm cứu trị bệnh.

 

“Ta đã nói rồi mà, đường lên Kiềm Châu hiểm trở, sao một cô nương như cô lại đi một mình?”

 

“Hóa ra là người trong y môn, vậy thì không có gì lạ. Vùng đất Kiềm Châu gần Miêu Cương, kỳ trân dị thảo không thiếu, đại phu các người thích lắm.”

 

Thuyền phu thấy chân mình hết đau thật thì cười sảng khoái.

 

“Quả nhiên không gạt ta! Chuyến này ta đưa cô nương đi, coi như trả tiền thuốc! Cô nương họ Lạc? Ta gọi cô nương là Lạc đại phu nhé!”

 

Ông ta là người lắm lời, nhưng hiếm khi là người sảng khoái, thẳng thắn.

 

Không hề có ý định lợi dụng ta là cô nương đơn độc mà xù nợ.

 

Chuyện này, ông cũng từng nói với ta:

 

“Cô nương đúng là quá tốt bụng, nếu chân ta khỏi rồi, ta lại trở mặt không đưa cô nương đi thì cô nương chẳng phải chịu thiệt sao?”

 

Ta chỉ cắm nốt cây kim cuối cùng, ngẩng đầu cười nhạt:

 

“Vậy coi như, một ngày làm một việc thiện.”

 

Ông ta không nuốt lời, cũng không hiểu y thuật, nên dĩ nhiên không phát hiện ra, mấy cây kim này chỉ tạm thời làm dịu cơn đau. 

 

Muốn trị tận gốc, phải uống thuốc trong vòng nửa tháng.

 

Mà loại thuốc đó, chỉ Kiềm Châu mới có.

 

Nếu ta đến được nơi, chân ông nhất định khỏi hẳn.

 

Nếu ta không đến, sau nửa tháng, cơn đau sẽ trở lại gấp đôi.

 

Những điều này, ta không nói với ông.

 

Giống như ta chưa từng nói với Mạnh Tri Hành, rằng phụ thân ta cũng từng là danh y, từ đời tổ phụ, sau trận lũ quét ở Kiềm Châu khiến nửa tộc c.h.ế.t đói, mới hạ quyết tâm rời khỏi quê hương, đi đến Kim Lăng.

 

Thậm chí còn vào Thái y viện.

 

Phụ tử một lòng muốn tạo dựng tên tuổi, để con cháu sau này có chỗ đứng.

 

Nhưng quên mất rằng, bên cạnh quân vương không chỉ là hiểm họa, mà còn là vũng lầy chính sự sâu không đáy.

 

Chỉ một bước sai, là muôn đời không gượng dậy được.

 

Sau khi tổ phụ c.h.ế.t, phụ thân ta lại bước sai đường một lần nữa trong cuộc đấu đá phe phái, Lạc gia vốn là danh y, cũng vì vậy mà lặng lẽ biến mất.

 

Trước khi c.h.ế.t, ông chỉ nói với ta:

 

“Diệu Nghi, nếu con còn sống, không cần báo thù cho phụ thân, chỉ cần sống yên ổn. Phụ thân và mẫu thân con, người mẫu thân đã mất sớm của con, cũng không tiếc nữa.”

 

Vị danh y cứu vô số người ấy đến c.h.ế.t vẫn không rõ, việc rời Kiềm Châu để người trong tộc không bị c.h.ế.t đói, đến Kim Lăng hoa lệ này, rốt cuộc là đúng hay sai.

 

Có lẽ vốn dĩ chẳng có đúng sai gì cả.

 

Từ xưa đã là: chấp nhận đánh cược, thua thì phục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kẻ thua chưa chắc là sai, mà kẻ thắng chưa chắc đã vinh quang.

 

Ví như Lạc gia vừa mới bị tịch biên không đầy ba năm, ta đã thấy kẻ từng ở trên cao, người thắng năm đó, chỉ một nước cờ sai, cũng bị kéo ra phố, cả nhà xử trảm.

 

Còn ta, để sống sót, vào chốn kỹ viện, rời khỏi ngôi nhà cũ bị niêm phong.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Chỉ khom lưng, nhặt lên cây kim bạc rơi trên đất, không biết đã bị bao người giẫm qua.

 

Lúc gượng cười, lúc bị sỉ nhục giữa phố, hay lúc con ta bị bế đi…

 

Ta nhìn vào những giọt m.á.u rỉ ra từ vết kim châm, và những cơn đau dày đặc.

 

Một lần nữa tự nhủ: Lạc Diệu Nghi, ngươi lại sống thêm một ngày.

 

Ít nhất, lại sống thêm một ngày.

 

Cơn mưa lớn sắp dứt, ta cất kỹ mấy cây kim vừa rút ra.

 

Thuyền phu đang vui mừng vì khỏi bệnh, chuẩn bị khởi hành.

 

Nhưng không xa phía trước bỗng có tiếng ồn ào, dường như có gia nhân đang đi tìm ai.

 

Ông ta mang đồ lên bờ, nói với ta lý do:

 

“Nghe nói ái thiếp của phủ Xương Bình Hầu bỏ đi, giờ đang tìm gấp.”

 

Ở Kim Lăng này, vương hầu nhiều vô kể, phủ Xương Bình Hầu cũng chỉ dựa vào ánh hào quang của tổ tiên và thông gia với Ngụy gia ở Lạc Dương mà giữ được thể diện.

 

Thật sự chẳng có gì đặc biệt.

 

Thuyền phu không nhận ra nụ cười nơi khóe môi ta dần nhạt đi, chỉ chèo thuyền nói tiếp:

 

“Nhưng vị tân hầu gia kia thì nổi tiếng lắm. Cô nương chắc không biết, hồi còn là thế tử, hắn từng vì hoa khôi của Xuân Phong Lâu mà giận dữ đến mức trái tổ huấn, rước nàng ấy vào phủ làm thiếp.”

 

“Mười năm trôi qua, nghe đâu ái thiếp ấy vẫn được sủng ái như xưa, đủ thấy là người hắn để trong tim. Người trong tim mất tích, sao không sốt ruột cho được?”

 

“Ngay cả quan phủ cũng bị điều động để tìm người.”

 

Ta vẫn cười, nói:

 

“Nếu thực sự là người trong tim, sao ta lại nghe nói hôm nay phủ Xương Bình Hầu có hỷ sự? Huống hồ ái thiếp kia, đến cả con ruột cũng mới gặp được mấy lần đã bị chia lìa.”

 

Nói trắng ra, tất cả những ân sủng ấy… chẳng qua chỉ là kiểu thương yêu dành cho một con mèo con ch.ó mà thôi.

 

Thế mà lại bị nói thành kẻ si tình, người nặng tình cảm, thật là buồn cười.

 

Thuyền phu không tức, ngược lại còn cười lớn:

 

“Vậy ta thấy, ái thiếp ấy không phải bị mất tích, mà là bỏ chạy.”

 

“Cái gọi là nhà vương hầu ấy, nói thì nghe hay thật đấy, nhưng những người số khổ mà vào đó, có mấy ai sống được yên ổn? Nếu có cơ hội, tất nhiên phải chạy càng xa càng tốt. Đến cả một đứa con mà cũng không thể quyết được, cái gã hầu gia thế tử ấy, còn kém cả bọn nam nhân thô lỗ chúng ta! Ai mà để tâm?”

 

Ông ta giơ d.a.o, c.h.é.m đứt dây buộc neo thuyền vào bờ, giọng mạnh mẽ vang lên giữa bờ sông:

 

“Xuất phát rồi đấy!”

 

Gió mát thổi qua, sau cơn mưa lớn, sóng nước cuồn cuộn.

 

Ta như choáng váng trong khoảnh khắc, dường như thấy trong đám người hỗn loạn kia, Mạnh Tri Hành đầu tóc rối bù, điên cuồng chạy về phía thuyền, lao cả xuống sông cũng không hay biết.

 

May là gia nhân giữ c.h.ặ.t hắn lại, nếu không đã bị nước cuốn trôi.