Xuân Lan

Chương 12



Nghe Xuân Lan bình thản kể lại, lòng ta run rẩy.

 

“Xuân Lan, ngươi... ngươi không hận sao?" 

 

Ta hỏi. Xuân Lan bất lực cười: "Hận thì sao chứ? Huống hồ, cũng chẳng thể hận được." 

 

Ta hỏi: "Vì sao?" 

 

Xuân Lan nói: "Phụ thân nhiều lần nói, thế đạo này sớm muộn cũng sẽ loạn. Quan trường hắc ám, sưu cao thuế nặng, cử nhân không nộp thuế, địa chủ lão gia thì đem hết ruộng đất treo dưới danh nghĩa của ông ấy để trốn thuế... Tiểu thư, người có biết trước khi quân khởi nghĩa tấn công thành, dưới danh nghĩa của phụ thân ta có bao nhiêu mẫu ruộng tốt không?" 

 

Ta theo bản năng hỏi: "Bao nhiêu?" 

 

Xuân Lan giơ ngón tay: "Một nghìn mẫu ruộng tốt! Những ruộng đất này đều không phải nộp thuế, toàn là của mấy địa chủ lão gia cả. Phụ thân ta lúc đầu giúp các lão gia treo tên tuổi lên, chỉ có một trăm mẫu ruộng thôi, nhưng chỉ trong mười năm, sau thiên tai nhân họa, đã biến thành một nghìn mẫu. Những người nông dân mất đất kia, đều trở thành tá điền cả."

 

Lòng ta kinh hãi, Xuân Lan nói: "Chỉ riêng dưới danh nghĩa phụ thân ta đã là nhiều như vậy rồi, vậy những người khác thì sao? Phụ thân ta lúc đó đã nói, cứ theo đà này, thiên hạ ắt sẽ đại loạn." 

 

Ta không nhịn được hỏi: "Vậy không ai phản kháng sao? Phụ thân ngươi có từng nghĩ đến việc thay đổi không?"

 

Xuân Lan cười: "Tiểu thư, nô tỳ biết người đang nghĩ gì, nhưng chuyện đó là không thể nào. Lúc đầu trong nhà thiếu tiền, cả nhà chúng ta phải sống qua ngày mà. Việc treo tên tuổi hộ trở thành trào lưu rồi, một khi đã làm thì không thể quay đầu được nữa. Nhưng đến khi thật sự xảy ra chiến loạn, tất cả mọi người đều hối hận rồi, nếu như mọi người không ép buộc lẫn nhau quá chặt như vậy, mỗi người an phận ở vị trí của mình, thì cũng không đến mức thảm khốc như vậy. Sau chiến loạn, chỉ cần không phải là người sống không nổi nữa, đều cho rằng thế đạo vẫn nên có trật tự tôn ti thì hơn, dù có phân chia thành ba sáu chín bậc, cũng còn hơn là chiến loạn. Người người bình đẳng, vậy ắt sẽ dẫn đến thiên hạ đại loạn..."

 

Ta không nói được lời nào.

 

Tàn sát cả thành...

 

Nhớ lại mười ngày Dương Châu và ba lần tàn sát Gia Định nổi tiếng trong lịch sử, đó là những tình huống cực kỳ thảm khốc.

 

Giờ phút này, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Xuân Lan, và bầu trời xa xăm vô tận, ta sâu sắc cảm nhận được sự nhỏ bé và bất lực của bản thân.

 

Ta sẽ không bao giờ tự mình hóa thân thành nữ chính trong tiểu thuyết xuyên không nữa. Cũng không nói đến những điều như "nhân nhân bình đẳng" "mệnh ta do ta không do trời".

 

Copernicus đưa ra thuyết nhật tâm, ông ấy đúng.

 

Nhưng ông ấy đã bị thiêu chết.

 

Ta sẽ không làm Copernicus.

 

Buổi tối ta gặp Tam di nương đang đ.ấ.m lưng cho phụ thân ở thư phòng. Tam di nương không xinh đẹp bằng Tứ di nương, nhưng ăn nói lưu loát, rất được lòng người.

 

Gặp ta liền khen: "Đại tiểu thư trông hình như lại xinh đẹp hơn rồi."

 

Còn đặc biệt khen ngợi chi tiết: "Đại tiểu thư tóc rất dày, trâm cài hôm nay rất hợp với người." 

 

Khen người thì khen chi tiết, quả là người có chỉ số cảm xúc cao. Ta cũng nịnh lại: "Di nương cũng rất xinh đẹp."