Xuân Lan

Chương 15



Rồi lại tìm đến mẫu thân, trò chuyện tâm tình: "Mẫu thân, cần gì phải lo lắng cho đứa bé trong bụng Ngũ di nương? Cho dù là con trai thì sao chứ, ca ca đã nhập sĩ, lại là đích trưởng tử, địa vị không thể lay chuyển. Con của Ngũ di nương ngay cả nam nữ còn chưa phân biệt được, cho dù là con trai, đứa bé còn nhỏ như vậy, lại là thứ tử, trưởng thành cũng phải mười mấy năm, đối với chúng ta mà nói chẳng có chút uy h.i.ế.p nào. Gần đây con nghe được một số lời đồn đại, nói người ghen tuông, không dung được con của người khác, lời này có tổn hại đến thanh danh của người, cũng khiến ca ca đi lại bị người nghị luận, chi bằng người cứ để Ngũ di nương sinh đứa bé ra, những lời đồn đãi kia tự nhiên sẽ không công mà phá."

 

Mẫu thân thần sắc phức tạp, xoa xoa đầu ta nói: "Trân Trân lớn rồi, hiểu chuyện rồi."

 

Kể từ ngày đó, mẫu thân rút những ma ma đặt bên cạnh Ngũ di nương về, cũng không quản thúc nàng nữa. Không lâu sau, Ngũ di nương nửa đêm đến thăm, quỳ gối trên đất, nước mắt tuôn rơi: "Đa tạ đại tiểu thư."

 

Ta đỡ nàng ta dậy: "Di nương, hãy sinh đứa bé ra khỏe mạnh."

 

Ngũ di nương hạnh phúc xoa bụng, cười nói: "Sẽ như vậy."

 

Trong hậu trạch, Ngũ di nương và Tứ di nương đều thân cận với ta, ta đối xử với tất cả các di nương, tỷ muội đều như nhau.

 

Những người khác có cách nhìn khác nhau về việc ta hành xử như vậy. Bề ngoài thì hài hòa, nhưng khi đóng cửa lại thì bàn tán xôn xao.

 

Ta từ bỏ việc giải thích, từ bỏ những lời dài dòng, từ bỏ việc nhồi nhét cho người khác những tư tưởng hiện đại lung tung. Điều đó vô nghĩa, người khác cũng chẳng hiểu được.

 

Ta không thể thay đổi quan niệm tôn ti trật tự của người khác, nhưng ta có thể kiên trì ý kiến của mình. Lời nói và hành động thống nhất, không quên sơ tâm, không phụ nơi đến. Ta cho rằng cuộc sống sẽ cứ như vậy tiếp diễn. Nhưng rất nhanh sau đó, tất cả đều thay đổi chóng mặt.

 

Ta đã quen thuộc với Vương gia, quen thuộc với cuộc sống cổ đại, thậm chí còn khuyên bản thân thuận theo số phận. Nhưng không ngờ tất cả những điều này lại tan vỡ khi Ngũ di nương mang thai được năm tháng. 

 

Ngày hôm đó, phụ thân và ca ca vì liên lụy đến cuộc tranh đoạt hoàng vị, đứng sai phe, bị cách chức. Vương gia cũng bị phán tịch thu tài sản. Bệ hạ khoan hồng, nể mặt tổ phụ lập công, nên không lưu đày người Vương gia. 

 

Phụ thân và ca ca quỳ gối tạ ơn, cởi bỏ quan phục và mũ quan, thất tha thất thểu trở về nhà. Cùng ngày, một đội quan binh xông vào phủ Vương, dọn sạch tất cả tài sản.

 

Ngay cả nhà cũng bị niêm phong. Tất cả mọi người đều phải lang thang trên phố.

Mọi thứ như cuồng phong, chúng ta hoàn toàn không kịp phản ứng. Ngũ di nương dành dụm được một ít tiền riêng, để dành mua lại muội muội, khi quan binh xông vào lục soát tài vật, nàng ta cuống lên, giằng co với quan binh.

 

Quan binh tức giận, dùng gậy đánh vào lưng nàng ta. Nàng ta c.h.ế.t cũng không buông tay. Quan binh lại đánh nàng ta. Nàng ta vẫn không đưa. Quan binh liền nhấc bổng nàng ta lên, dùng sức ném mạnh vào góc tường.

 

Ngũ di nương đập vào tường rồi trượt xuống, nằm trên đất bất động, m.á.u đỏ nhanh chóng chảy dọc theo chân nàng ta.

Quan binh lấy đi cái túi của nàng ta, quay người rời đi.

 

Ngày hôm đó, binh hoang mã loạn, chúng ta như trâu dê bị đuổi ra khỏi phủ đệ, ngay cả bộ y phục có giá trị trên người cũng bị lột sạch. Những nha hoàn và bà tử có khế ước bán thân đều bị kéo đi bán lại.