Xuân Lan

Chương 14



Nếu ta thật sự muốn học theo nữ chính tiểu thuyết để yêu đương, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm thiếp, căn bản không thể làm chính thê được. Không ai muốn làm thiếp, không phải vì thanh danh không tốt, mà là vì địa vị của thiếp quá thấp, ảnh hưởng đến lợi ích thực tế. 

 

Nếu địa vị của tiểu tam thời hiện đại thật sự giống như thiếp thời cổ đại, phải chịu sự áp bức bóc lột như vậy, thì trên đời này chẳng ai nguyện ý làm tiểu tam đâu. 

 

Ta có chút không cam lòng, muốn sống thật đặc sắc một chút. Trong yến tiệc có trò chơi "phi hoa lệnh", ta muốn khiến mọi người kinh ngạc một phen, kết quả phát hiện mình chỉ có thể học thuộc lòng danh ngôn danh cú, cả bài thơ hoàn chỉnh thì chẳng thể ngâm nga được. 

 

À, ta có thể ngâm nga bài "Xuân miên bất giác hiểu", còn có thể ngâm nga bài "Cẩm Sắt" nổi tiếng kia nữa. Sau khi viết xong, ta tràn đầy tự tin chờ đợi mọi người khen ngợi, từ nay về sau sẽ trở thành tài nữ kinh thành, nổi danh thiên hạ. 

 

Kết quả khiến ta ngớ người. Bài "Cẩm Sắt" nổi tiếng kia, căn bản không có tên trong bảng. Ba vị trí đầu bảng lần lượt là: thơ của Thái tử, thơ của công chúa, thơ của Thái phó.

 

Trong chớp mắt, ta nhớ đến bài văn từng đoạt giải thưởng lớn ở hiện đại - "Người cha là xưởng trưởng của tôi".

 

 

Sau khi tham gia vài lần yến tiệc, ta cảm thấy, dù ta có thể ngâm nga trọn vẹn bài "Tương Tiến Tửu" của Lý Bạch, cũng chẳng thể nào đứng đầu được.

 

Thái tử viết "Phụ hoàng ân", công chúa viết "Tán mẫu hậu", thái phó viết "Sư đức".

Bài "Cẩm Sắt" nhỏ bé kia sao mà so được?

 

Hơn nữa bố cục và chủ đề lại chỉ quanh quẩn chuyện tình cảm nhỏ nhoi, không thể lên mặt bàn, làm sao có thể đoạt giải?

Đến đây, con đường tài nữ của ta, coi như xong.

 

Ta không tham gia yến tiệc nữa, cả ngày buồn chán ở trong phòng mốc meo, cảm thấy vô vị hết sức. Mùa đông trở lạnh, Nhị di nương cho người gửi thư cho phụ thân, khóc lóc kể lể cảnh sống thanh khổ lạnh lẽo trong chùa, lạnh đến mức không chịu được.

 

Phụ thân liền phái người đưa Nhị di nương và Vương Bảo Bảo trở về.

Vương Bảo Bảo vừa thấy ta liền trợn mắt.

Ta đáp lại nàng ta bằng một nụ cười áy náy.

 

Từ đây, năm vị di nương tụ tập đầy đủ, cuộc chiến trong nhà bắt đầu. Cuộc sống của ta cuối cùng cũng không còn tẻ nhạt như nước đọng nữa.

 

Nhị di nương và Tam di nương rất lợi hại, luôn nhằm vào mẫu thân, ngay cả những đứa con gái do họ sinh ra, cũng ngấm ngầm so tài với ta. Ta cũng chẳng phải là một đứa trẻ mười sáu tuổi thật sự, lại là đích nữ, có thể đối phó mọi chuyện. Phần này, khá giống với những màn đấu đá trong nhà mà ta từng xem trong phim truyền hình.

 

Nhưng ta chẳng hề có chút vui sướng hay cảm giác thành tựu nào khi chiến thắng trong cuộc chiến này. Bởi vì thân phận và địa vị của ta cao, căn bản không cần làm gì cũng có thể đả kích họ.

 

Họ như những con kiến, vì sinh tồn mà liều mạng giãy giụa. Dù họ làm chuyện xấu, ta cũng chỉ thấy đáng thương. Điều ta có thể làm, chỉ là đem đồ ăn của mình đưa cho Ngũ di nương, xua tan nỗi lo lắng của nàng về việc con cái bị hãm hại, không so đo với các di nương và tỷ muội khác.