Tiểu thư sợ cô gia không kiềm chế nổi, bèn gả ta cho Tiêu tướng quân – người bị trọng thương trên chiến trường.
Lúc tiễn ta xuất giá, nàng vừa áy náy vừa ra sức tẩy não:
"Dù Tiêu Miễn không thể hành sự, nhưng ít nhất ngươi cũng không phải chịu khổ vì sinh con."
"Ngươi đừng lo, nam nhân không giỏi chuyện đó, có khi lại xuất sắc ở những phương diện khác."
Về sau, ta đêm nào cũng phải cầu xin tha thứ.
Thật muốn hỏi tiểu thư một câu:
"Vậy tại sao tướng quân nhà ta cái gì cũng giỏi vậy?"
01
Thiếu niên tướng quân Tiêu Miễn, người dũng mãnh thiện chiến, bị trọng thương trên chiến trường, khi được đưa về thì toàn thân bê bết máu, chỉ còn thoi thóp hơi tàn.
Hắn là con trai độc nhất của Tiêu gia.
Tiêu lão phu nhân thủ tiết nhiều năm, nay lại sắp phải tóc bạc tiễn người đầu xanh. Có người liền hiến kế, khuyên bà nên tìm một cô nương hợp tuổi để phối âm hôn* cho con trai.
(*Âm hôn: Đám cưới giữa người sống và người đã chếc, thường để an ủi vong linh hoặc giữ gìn danh phận cho người đã mất.)
Tiểu thư nhà ta, Lâm Nhược Chiêu, háo hức muốn làm bà mối, chủ động tiến cử ta với Tiêu lão phu nhân.
Thân phận của ta chẳng thể phản kháng, vì khế ước bán thân đang nằm trong tay tiểu thư.
Tiểu thư nói, nếu ta không chịu gả, nàng sẽ bán ta cho một thái giám già vừa cáo lão hồi hương.
Ta biết nàng vẫn luôn ghi hận chuyện ta từng có một đoạn quá khứ với cô gia. Vì thế, ta lập tức quỳ xuống, thề trước trời đất rằng bản thân chưa từng có chút tâm tư vượt quá bổn phận đối với hắn.
Tiểu thư tức đến mức chọc mạnh vào trán ta:
"Thề thốt có ích gì? Ngươi thử nhìn lại mình xem, có biết bộ n.g.ự.c này khiến người ta thèm thuồng thế nào không?"
Ta vội vàng rụt người lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
"Suốt ngày mang hai cái bánh màn thầu to tướng lắc lư trước mặt nam nhân, ai thấy mà không muốn thử xem mùi vị ra sao? Ta không phải không tin ngươi, mà là không tin đàn ông!"
Sắc mặt tiểu thư trở nên nghiêm nghị, nhưng lại cúi xuống nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta:
"Tiêu gia là danh môn vọng tộc, nếu không phải mẫu thân ta và Tiêu lão phu nhân là cố giao, thì mối hôn sự tốt như vậy chưa chắc đã đến lượt ngươi đâu."
Ta nghẹn ngào, giọng khàn khàn vì uất ức:
"Tiểu thư, ta không muốn làm âm hôn… Nếu không, ta thà vào hậu trù, tuyệt đối không—"
Chưa kịp dứt lời, bốp bốp—hai cái bạt tai giáng thẳng xuống mặt ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Má ta bỏng rát, đau đến tê dại.
"Ngọc Trâm, ngươi đúng là không biết điều! Nếu không có ta bảo đảm, với bộ dạng phong tình này của ngươi, Tiêu lão phu nhân còn chưa chắc vừa mắt đâu! Ngay cả làm vợ âm hôn cho Tiêu tướng quân cũng không xứng!"
Ta vốn định lên tiếng giải thích rằng bản thân đã quấn vải bó chặt n.g.ự.c đến mức nhỏ nhất có thể, ngày thường cũng ăn mặc kín mít, ngay cả giữa mùa hè cũng bọc kín đến mức nổi rôm sảy. Chỉ mong tiểu thư có thể rộng lòng tha cho ta.
Nhưng ngay lúc đó, quản sự ma ma hớt hải chạy vào, giọng thở không ra hơi:
"Tiểu... tiểu thư! Người của phủ tướng quân đến báo tin—Tiêu tướng quân đã tỉnh lại rồi!"
02
Tiểu thư kéo ta vội vàng chạy đến phủ tướng quân.
Qua tấm bình phong, thân hình gầy yếu của nam nhân kia thấp thoáng ẩn hiện, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng ho khẽ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tiêu lão phu nhân nước mắt lưng tròng, nắm c.h.ặ.t t.a.y tiểu thư, nghẹn ngào nói:
"Nhược Chiêu, cảm ơn con đã vất vả chạy đôn chạy đáo vì chuyện của A Miễn. Giờ nó đã qua cơn nguy kịch rồi, vậy thì không cần làm âm hôn nữa. Những ngày qua con đã cực khổ rồi."
Tiểu thư đảo đôi mắt đen láy, nhanh nhảu đáp:
"Quế Di, hôn sự này vẫn phải tiếp tục."
"Cái… cái gì?"
"Có lẽ là do bát tự của Ngọc Trâm cứng, nên vừa mới định thân xong, Tiêu tướng quân liền tỉnh lại. Nếu thành thân thêm lần nữa để xung hỷ, chắc chắn tướng quân sẽ chóng khỏe mạnh, tiền đồ rộng mở."
Tiêu lão phu nhân thoáng do dự, nhìn ta một cái, định mở miệng nói gì đó.
Lúc này, từ sau tấm bình phong, một vị lang trung bước ra.
Ông ta ấp úng:
"Phu nhân, về tình trạng của tướng quân... e rằng..."
"Ở đây không có người ngoài, thái y, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
"Tướng quân tuy đã tỉnh lại, nhưng do vết thương từ mũi tên ở mặt trong đùi quá nghiêm trọng, e rằng sau này không thể…"
"Không thể cái gì?" Tiểu thư còn gấp gáp hơn cả lão phu nhân.
Lang trung cắn răng, nói dứt khoát:
"Không thể hành phòng."
Lời vừa dứt, tựa như sấm sét giữa trời quang.
Tiêu lão phu nhân lảo đảo, đôi chân nhũn ra, ta vội vàng đỡ bà để bà không ngã xuống đất.
Đôi mắt bà hoe đỏ, đau xót nhìn ta:
"Con à… con có bằng lòng lấy một phu quân như vậy không? Con yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi con, cứ xem như con gả vào đây để ta có thêm một đứa con gái cũng được."