"Bằng lòng! Bằng lòng! Nó từ tiện tịch* trở thành lương tịch*, có gì mà không chịu chứ?"
(Tiện tịch: Thân phận nô tỳ, người thuộc tầng lớp thấp trong xã hội.
Lương tịch: Thân phận dân thường, tự do.)
Ta sững sờ, nhất thời không biết nên nói gì.
Rõ ràng trước kia, ta cũng từng là lương dân.
03
Cha ta là một ngự y. Ta là con gái của thiếp thất, mẫu thân mất sớm, may thay phụ thân đối với ta luôn khoan dung yêu thương.
Thế nhưng, sau khi cha qua đời, chính thất muốn chiếm đoạt toàn bộ gia sản, liền định bán mấy vị muội muội cùng cha khác mẹ của ta cho bọn buôn người.
Đêm trước khi bọn buôn người tìm đến, ta chạy đến cầu xin một thư sinh nghèo mà ngày xưa ta từng ngày ngày mang cơm giúp đỡ.
Nghe nói hắn đã đỗ Tiến sĩ, vậy mà lại cự tuyệt ta ngoài cửa.
Hắn đứng trong phòng, ngay cả khe cửa cũng không chịu mở, chỉ lạnh lùng nói:
"Diệp cô nương, ta đã đính hôn với thiên kim tiểu thư của Thái phó. Nam nữ thụ thụ bất thân, ta không tiện mở cửa. Ở đây có một túi bạc, xem như trả lại ân tình cô từng giúp đỡ ta, xin hãy rời đi."
Sau đó, từ bức tường thấp phía sau, một túi tiền bị ném ra.
Trái tim ta như bị kim châm, đau âm ỉ.
Sau đó, ta cùng chính thất giằng co ngay giữa phố lớn.
Mụ ta uy h.i.ế.p ta, nếu còn dám chống đối thì sẽ bán ta vào kỹ viện.
May thay, đúng lúc ấy, phu nhân của Thái phó tình cờ đi ngang, liền bỏ bạc chuộc thân cho ta, đưa ta về phủ làm nha hoàn.
Không lâu sau, vị thư sinh kia trở thành phu quân của tiểu thư nhà ta.
Ta coi như chưa từng quen biết hắn, cẩn trọng tận tâm hầu hạ tiểu thư.
Không ngờ, nàng ta vẫn phát hiện ra chuyện cũ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Phản kháng cũng vô ích.
Ta nâng váy, cung kính quỳ trước mặt Tiêu lão phu nhân, chậm rãi thưa:
"Lão phu nhân, con nguyện ý gả cho Tiêu tướng quân để xung hỷ, cũng sẵn lòng phụng dưỡng người đến cuối đời."
04
Tiêu lão phu nhân nói được làm được.
Bà chuẩn bị cho ta một phần hồi môn đầy đủ thể diện.
Tiểu thư cố ý chọn ngày cô gia đi công cán bên ngoài để đưa ta xuất giá.
Nàng ta nhét khế ước bán thân vào tay ta, giọng nói có chút chột dạ:
"Dù Tiêu Miễn không thể hành phòng, nhưng ít ra ngươi cũng không phải chịu khổ sinh con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngươi đừng lo, nam nhân không được mặt này, có khi lại rất lợi hại ở mặt khác."
Ta thật ra chẳng nghĩ nhiều đến thế, chỉ coi như mình đổi sang một chủ nhân mới mà thôi.
Kiệu hoa đến nơi, mụ mối cõng ta bước qua cửa chính phủ tướng quân.
Tướng quân sức khỏe kém, ta cùng thanh bảo kiếm của hắn bái đường thành thân.
Đêm tân hôn, người khác đều ngồi ngay ngắn trên giường cưới, chờ đợi phu quân đến vén khăn voan.
Còn ta, đẩy cửa bước vào, chỉ thấy phu quân của mình khoác hỉ bào đỏ thẫm, đã nửa nằm trên giường.
"Tướng quân." Ta nhẹ giọng gọi, sợ lớn tiếng một chút sẽ khiến chàng chịu không nổi.
Hắn xoay người lại, gương mặt tuấn mỹ đến mức khiến người ta nghẹt thở, nhưng lại nhợt nhạt không chút huyết sắc.
"Ta vốn không muốn thành thân, nếu nàng không ngại, chúng ta có thể coi nhau như huynh muội." Hắn chỉ về chiếc ghế quý phi bên cạnh. "Tối nay, để mẫu thân yên tâm, mong nàng tạm ngủ ở đó một đêm. Sáng mai sẽ chuyển ra khách phòng."
"Được."
Mọi chuyện đều được hắn sắp xếp chu toàn, khác xa với những gì ta tưởng tượng.
Trước khi xuất giá, có bà v.ú lén lút dặn dò ta:
"Thực ra phu thê ân ái không nhất thiết phải dùng chỗ đó, còn có cách khác. Chỉ là không thể có thai mà thôi. Cô học một chút, biết đâu lại có lúc dùng đến."
"Gì cơ?"
Bà ta lén lút nhét vào tay ta một cuốn sách nhỏ.
Ta mở ra xem, mặt lập tức đỏ bừng.
"Nàng nóng sao?" Một đôi mắt sáng trong của Tiêu Miễn nhìn chằm chằm vào ta.
Ta hoảng hốt đáp: "Có lẽ... là do hỉ phục quá dày, hơi nóng một chút."
"Vậy nàng mau đi tắm rồi nghỉ sớm đi, ta ngủ trước đây."
Hắn kéo chăn qua một bên, nằm xuống ngủ.
Chắc là rất mệt, chỉ một lát sau, nhịp thở của hắn đã trở nên đều đặn.
Ta bước đến bàn trang điểm, tháo xuống chiếc phượng quan trên đầu, đối diện với tấm gương đồng, từng lớp từng lớp cởi bỏ hỉ phục, cuối cùng chỉ còn lại áo lót mỏng manh.
Nhìn vào gương, thấy chính mình với bộ n.g.ự.c đầy đặn, eo thon mềm mại, đôi môi đỏ mọng cùng đôi cánh tay trắng như ngó sen, ánh mắt lấp lánh hơi nước.
Tiểu thư thường nói, nữ tử mà có dáng vẻ này thì thật hư hỏng, bắt ta lúc nào cũng phải che kín mít.
Chợt, ta xoay người, định bước vào phòng tắm sau bức bình phong.
Nhưng lại đối diện với một ánh mắt sâu thẳm như dã thú.
Gương mặt Tiêu Miễn còn đỏ hơn ta lúc nãy, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống.
Ta vội vàng nhặt chiếc áo khoác rơi dưới đất, che trước ngực, giọng run rẩy:
"Tướng, tướng quân... chẳng phải chàng đã ngủ rồi sao?"