Xuân Nhật Nhập Mộng

Chương 4



 

"Tướng quân định làm gì vậy? Không phải đã nói ta sẽ chuyển sang khách phòng sao?"  

 

Hắn có gương mặt tuấn tú nhưng không lộ chút cảm xúc nào, trầm giọng đáp:  

 

"Đồ của ta ít, nên ta chuyển đi thì hợp lý hơn."  

 

"Vậy cũng được, nhưng tướng quân ăn xong rồi hãy dọn."  

 

Ta đặt thức ăn lên bàn, hắn nhàn nhạt liếc qua rồi ngồi xuống.  

 

"Sau này mấy việc này cứ để hạ nhân làm là được."  

 

"Ta làm cũng giống vậy thôi."  

 

"Không giống." Giọng hắn vẫn lạnh nhạt như cũ. "Từ nay trở đi, cứ để Hạ Trúc mang đến."  

 

Nói xong, hắn uống liền mấy ngụm canh, giao vài câu cho hạ nhân, rồi lướt qua ta như một cơn gió.  

 

Khoảnh khắc ấy, ta bỗng nhận ra một sự thật—  

 

Có lẽ Tiêu tướng quân không muốn nhìn thấy ta.

 

08

 

Từ hôm đó, ta làm theo lời dặn của Tiêu Miễn, mỗi ngày đều để Hạ Trúc mang dược thiện đến thư phòng cho hắn.  

 

Buổi sáng vấn an Tiêu lão phu nhân, bà không tiếc lời khen ngợi:  

 

"Ngay cả Lý thái y đến bắt mạch cũng nói mạch tượng của A Miễn đã ổn định hơn nhiều, sắc mặt cũng tốt lên trông thấy. Ngọc Trâm, tất cả đều nhờ công của con."  

 

Lão phu nhân vui vẻ, liền tặng ta một chiếc vòng tay bằng vàng.  

 

Về phòng, ta cất chiếc vòng vào tráp trang sức.  

 

Bên trong đã có đủ loại trâm cài, vòng tay, khuyên tai... đều là lão phu nhân ban thưởng từ khi ta bước chân vào phủ.  

 

Hạ Trúc nhìn ta cất từng món đi, không nhịn được thắc mắc:  

 

"Phu nhân, người chẳng bao giờ đeo mấy thứ này, cất kỹ như vậy có phải hơi phí không?"  

 

"Sao lại phí? Sau này đem đổi thành bạc, đó chính là tiền phòng thân của ta."  

 

"Nhưng đây đều là đồ lão phu nhân ban cho phu nhân mà, người định bán hết sao?"  

 

"Tạm thời thì không. Nhưng nếu sau này hòa ly, đương nhiên phải bán lấy bạc để lo cho bản thân."  

 

Hạ Trúc ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì đã giật mình khẽ gọi:  

 

"Tướng quân!"  

 

Ta quay đầu lại, liền chạm phải ánh mắt thâm trầm của Tiêu Miễn.  

 

E rằng lão phu nhân đúng là đã lẩm cẩm, chứ sắc mặt của hắn bây giờ còn trắng bệch hơn trước.  

 

Hắn lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt sắc bén, giọng nói cũng trầm thấp đến đáng sợ:  

 

"Có vài món đồ cũ để quên trong phòng này, ta đến tìm lại."  

 

Ta cố giữ bình tĩnh, mỉm cười:  

 

"Tướng quân muốn tìm thứ gì? Ta giúp chàng một tay."  

 

Hạ Trúc không biết đã lặng lẽ lui xuống từ lúc nào.  

 

Tiêu Miễn chậm rãi đáp:  

 

"Một quyển sổ tay."  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Được. Tướng quân còn nhớ đã để nó ở đâu không?"  

 

"Không nhớ."  

 

Ta vừa lục lọi tủ rương, vừa hỏi han dăm ba câu, nhưng hắn chỉ trầm mặc không đáp.  

 

Cuối cùng, trên giá sách, ta phát hiện một quyển sổ tay nằm sâu bên trong.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta kiễng chân với tới, nhưng ngay khoảnh khắc ngón tay ta chạm vào, một bàn tay khác cũng vươn tới cùng lúc.  

 

Làn da chạm nhau, hơi nóng từ lòng bàn tay hắn truyền đến khiến ta có chút bối rối.  

 

Lần đầu tiên, ta nhìn Tiêu Miễn ở khoảng cách gần đến thế.  

 

Hắn quả thật rất đẹp.  

 

Nước da trắng nhạt, mày kiếm sắc nét, đôi mắt đen sâu tựa hồ nước trong khe núi, nhìn không thấy đáy.  

 

Tim ta nghẹn lại, ta vội quay đầu lấy quyển sổ, nhưng do kiễng chân quá lâu, ta mất thăng bằng, lảo đảo ngã xuống—  

 

Ngã thẳng vào lòng hắn.  

 

Khoảnh khắc đó, ta cảm nhận rõ ràng lồng n.g.ự.c hắn rắn chắc, hơi thở nóng bỏng.  

 

Ta hoảng hốt đứng bật dậy.  

 

Lồng n.g.ự.c Tiêu Miễn phập phồng kịch liệt, sắc mặt đỏ ửng.  

 

Ta giơ quyển sổ lên, tránh ánh mắt hắn:  

 

"Tướng quân, sổ tay của chàng. Ta không tiễn."  

 

Hắn nhận lấy, không nói lời nào, lập tức quay người rời đi.  

 

Chếc rồi.  

 

Chắc chắn ta đã để lại ấn tượng xấu hơn trong mắt hắn.

 

09

 

Từ hôm ấy, ta cố gắng tránh chạm mặt Tiêu Miễn.  

 

Chỉ sợ chọc hắn không vui.  

 

Hắn là người bệnh, tâm tình phải luôn thoải mái.  

 

Chỉ là, ta lại có thêm một chuyện phiền lòng.  

 

Tạ Hạc Hiên nhiều lần phái người đưa thư cho ta, muốn hẹn gặp mặt.  

 

Ta chẳng buồn liếc mắt, chỉ cất vào chiếc hộp gỗ nhỏ.  

 

Hôm nay, Hạ Trúc nhét thư vào tay ta, khẽ giọng nói:  

"Phu nhân, lần này không chỉ có thư, mà còn có người. Hắn đang ở cửa hông, nói rằng nếu không gặp được người thì quyết không rời đi."  

 

Ta siết chặt lòng bàn tay, tức giận lao ra ngoài, lờ mờ nhận thấy trong viện có một bóng dáng cũng lặng lẽ đi theo.  

 

Nhưng ta chẳng để tâm, chỉ đẩy cửa ra, liền thấy Tạ Hạc Hiên đứng sẵn bên ngoài.  

 

"Ngọc Trâm, cuối cùng nàng cũng chịu gặp ta rồi."  

 

"Tiểu tế nhà họ Lâm, ngươi hẳn nên gọi ta là Tiêu phu nhân."  

 

Hắn thoáng dừng lại, giọng thấp xuống: "Tiêu phu nhân."  

 

"Ngươi có biết không, hẹn gặp riêng tư hết lần này đến lần khác, chính là đẩy ta vào cảnh bất nghĩa?"  

 

"Ta biết. Chỉ là, ta muốn nói với nàng, chẳng bao lâu nữa ta sẽ được thăng chức, đến lúc đó không cần dựa vào nhạc phụ nữa. Ngọc Trâm, ta sẽ mua một tòa nhà lớn, nàng theo ta, chẳng phải tốt hơn hầu hạ một kẻ bệnh tật ốm yếu sao?"  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com