Sau một lúc im lặng, giọng chàng trầm khàn, kiềm chế vô cùng:
"Ta... cũng có thể ngủ muộn một chút."
05
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tim ta run lên một nhịp, sững sờ trong thoáng chốc.
Chàng đứng dậy, bóng dáng cao gầy lập tức bao phủ lấy ta.
Nhịp tim ta đập loạn, trong đầu toàn là những hình ảnh trong cuốn sách nhỏ kia, hơi thở cũng chợt khựng lại.
Chỉ một lát sau, Tiêu Miễn xoay người, đi thẳng ra cửa.
Trước khi đi ngủ, ta hạ quyết tâm, sáng mai phải quấn chặt dải lụa bó n.g.ự.c hơn nữa.
Giữa cơn mơ màng, ta nghe tiếng cửa khẽ mở.
Tiêu Miễn đã trở về.
Những giọt nước còn đọng trên tóc hắn.
Thì ra, vừa rồi hắn ra ngoài là để… tắm nước lạnh.
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, trong phòng đã không còn bóng dáng hắn.
Nha hoàn Hạ Trúc vào giúp ta chải đầu, nhưng bên ngoài lại liên tục vang lên tiếng hắt hơi của nam nhân.
Bà v.ú lo lắng hỏi:
"Tướng quân, đêm qua muốn tắm, sao không gọi lão nô đun nước cho? Giờ tuy đã sang hạ, nhưng ban đêm vẫn còn lạnh lắm. Ngài xem, tắm nước lạnh xong lại nhiễm phong hàn rồi. Để lão nô đi sắc chén trà gừng cho ngài nhé."
Ta ngước mắt nhìn Hạ Trúc, hỏi nhỏ:
"Tướng quân thích tắm nước lạnh sao?"
"Nô tỳ không rõ."
Ta bảo nàng lui xuống, sau đó khóa chặt cửa phòng.
Quấn thêm một vòng, rồi lại một vòng.
Thời nay, nữ tử mảnh mai mới được coi là đẹp, mà ta lại đẫy đà uyển chuyển.
Tướng quân không thích, cũng là chuyện dễ hiểu.
06
Ta đến vấn an Tiêu lão phu nhân.
Tiêu Miễn đã ngồi bên cạnh bà.
Vừa nhìn thấy ta, bà cười hiền hòa, nhưng khi nghe tiếng ho của Tiêu Miễn, sắc mặt bà lập tức sa sầm.
"A Miễn, ta có vài lời muốn nói riêng với Ngọc Trâm. Con về nghỉ trước đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiêu Miễn nghe vậy liền đứng dậy rời đi.
Tiêu lão phu nhân vẫy tay bảo ta ngồi xuống cạnh bà.
Bà nắm lấy tay ta, đôi mắt ngân ngấn nước:
"Đứa trẻ ngoan, A Miễn lấy được con là phúc khí của nó. Nhưng với tình trạng của nó bây giờ, gả cho nó thật sự đã làm con chịu thiệt rồi."
Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu lão phu nhân dần nhạt đi, giọng nói mang theo chút chua xót:
"Thái y nói, nó đã tổn thương nguyên khí, chưa biết có thể sống được bao lâu nữa. Trong tộc có người đề nghị ta nhận con nuôi để nối dõi, nhưng làm vậy chẳng phải sẽ hại con cả đời hay sao?
"Con chịu gả đến đây để xung hỷ, ta đã vô cùng cảm kích rồi. Ta không thể để con tiếp tục hy sinh cả quãng đời còn lại. Ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu ngày đó thực sự đến, ta sẽ bảo A Miễn viết thư hưu thê cho con. Ta cũng sẽ để lại cho con ruộng đất và nhà cửa, đảm bảo con có thể sống yên ổn cả đời."
Ta lặng lẽ giúp bà lau nước mắt, lòng chua xót dâng trào.
"Mẫu thân, đa tạ người đã lo nghĩ cho con."
Ta vốn chỉ coi mình là một nha hoàn đến hầu hạ, không ngờ bà lại suy tính cho ta chu toàn như vậy.
Bất giác, ta nghĩ đến người mẹ ruột chưa từng gặp mặt của mình.
Nếu bà còn sống, nếu ta có mẫu thân che chở, có lẽ đã không phải trải qua những ngày tháng chông chênh như trước.
Tiêu lão phu nhân khẽ cười qua màn nước mắt:
"Nhìn ta đây, tuổi đã cao mà còn làm con khóc theo. Ngọc Trâm, con đừng khách sáo như vậy. Cứ theo A Miễn mà gọi ta một tiếng ‘mẹ’ là được rồi."
"Mẹ."
"Ngoan, mẹ còn một chuyện muốn nhờ con. Nghe Nhược Chi nói, con biết làm dược thiện. Vậy từ nay về sau, chuyện ăn uống của A Miễn phiền con lo liệu. Đây là một chút tư tâm của mẹ, chỉ mong nó có thể sống lâu hơn một chút."
Cuối câu, giọng bà lại nghẹn ngào.
Ta gật đầu.
"Con sẽ cố gắng, thưa mẹ."
07
Ta vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Lần cuối cùng ta làm dược thiện đã là mấy năm trước.
Khi đó, Tạ Hạc Hiên vẫn chưa phải phu quân của Lâm Nhược Chi.
Cha mẹ hắn đều đã mất, hắn sống một mình trong một căn viện nhỏ phía sau nhà ta.
Vì muốn dành dụm tiền bạc lo chuyện đèn sách, hắn thường chỉ ăn một bữa mỗi ngày.
Có lần hắn ngất xỉu ngay trước cửa nhà ta, chính ta đã cứu hắn.
Thương hắn khổ cực đèn sách, ta lật giở hết y thư của phụ thân, ngày ngày làm dược thiện mang đến bồi bổ dạ dày cho hắn.
Chuyện này chỉ có ta và hắn biết.
Nghĩ lại, chắc hẳn chính hắn đã kể với Lâm Nhược Chi.
Quả nhiên là hắn đã dày công bày mưu, chỉ để đuổi ta đi.