Xuân Nhật Nhập Mộng

Chương 6



Ta ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt cháy bỏng đang nhìn mình, mặt bỗng chốc nóng bừng lên.  

 

Tiêu Miễn lặng lẽ đẩy dĩa bánh hạt dẻ đến trước mặt ta.  

 

Ta khẽ hỏi:  

"Làm sao tướng quân biết hôm nay là sinh thần của ta?"  

 

Đến ta còn quên mất.  

 

Mẫu thân ta mất sớm khi sinh ta, chưa từng có ai vì ta mà tổ chức sinh thần.  

 

Tiêu Miễn cụp mắt, giọng nhàn nhạt:  

"Trong hôn thư có ghi ngày sinh bát tự của nàng."  

 

Tim ta bất giác rung lên một nhịp.  

 

"Ngọc Trâm, vò rượu hoa đào này là ta cất giữ bấy lâu. Hôm nay mở ra để chúc mừng con. Hai đứa đừng uống nhiều quá đấy."  

 

Nói xong, bà đứng dậy, bảo rằng đêm hè nhiều gió, bà không ở lại cùng chúng ta nhấm nháp.  

 

Tiêu mẫu rời đi, trong chớp mắt, không khí xung quanh như đặc quánh lại.  

 

Sợ lúng túng, ta đành cúi đầu, nâng chén uống liên tục.  

 

Rượu hoa đào ngọt lịm nhưng cũng rất dễ say.  

 

Uống mãi uống mãi, đầu óc ta dần mơ hồ.  

 

Khi tay ta với lấy chiếc dĩa trống không, ta ngửa đầu hỏi Tiêu Miễn:  

"Miếng bánh hạt dẻ cuối cùng đâu rồi?"  

 

Môi hắn khẽ động, giọng nói nhẹ như gió thoảng:  

"Ta ăn rồi."  

 

Không biết lấy đâu ra can đảm, ta lập tức ghé sát mặt hắn, hờn dỗi:  

"Ai cho chàng ăn? Mau nhả ra cho ta!"  

 

Tiêu Miễn bỗng nhiên ‘a’ một tiếng, chậm rãi há miệng:  

"Tự nàng đến tìm đi."

 

12

 

Ta cúi đầu, nhìn vào miệng hắn. 

 

Tiêu Miễn khẽ cười:  

"Nàng tìm như vậy sẽ không thấy đâu."  

 

Ta ngẩng đầu, chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, nghiêm túc hỏi:  

"Vậy phải tìm thế nào?"  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Hai gò má hắn ửng lên chút đỏ nhàn nhạt, giọng lại vô cùng đứng đắn:  

"Nàng thử dùng miệng xem."  

 

Ánh mắt ta rơi xuống đôi môi hơi ửng đỏ của hắn. 

 

Yết hầu khẽ chuyển động, rồi không chút do dự, ta liền hôn lên đó.  

 

Cả người Tiêu Miễn đột nhiên cứng đờ, hơi thở có phần gấp gáp.  

 

Không lâu sau, quyền chủ động liền đổi bên.  

 

Hắn giữ lấy gáy ta, làm sâu thêm nụ hôn này, càng lúc càng cuồng nhiệt.  

 

Mãi đến khi phía sau bụi hoa truyền đến tiếng bước chân, chúng ta mới dứt ra khỏi nhau.  

 

"Tướng quân, đêm khuya gió lạnh, lão phu nhân sai ta mang áo choàng đến cho hai vị."  

 

Không biết nàng ta đã thấy được bao nhiêu.  

 

Ta giật mình đứng bật dậy, ngay khoảnh khắc ấy, đầu óc choáng váng rồi ngã xuống.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

*

 

Đến khi ta đau đầu như búa bổ mà tỉnh lại, trời đã sáng.  

 

Chợt nhớ ra hôm qua ta đã đồng ý cùng Tiêu mẫu lên Từ Vân Tự dâng hương, ta luống cuống thu dọn bản thân.  

 

"Phu nhân đừng vội, vừa nãy nô tỳ thấy phu xe còn đang thắng ngựa vào xe."  

 

"Hạ Trúc, tối qua là ngươi dìu ta về sao?"  

 

"Không phải, là tướng quân bế phu nhân về đấy."  

 

Ta quay đầu, nhìn nàng chăm chú để xác nhận.  

 

Nàng nghiêm túc gật đầu.  

 

"Ta... ta không nói linh tinh gì chứ?"  

 

"Có đấy. Khi tướng quân đặt phu nhân xuống giường, phu nhân lại níu c.h.ặ.t t.a.y áo ngài, miệng gọi ‘phu quân’ hết tiếng này đến tiếng khác, đến mức mặt tướng quân đỏ bừng cả lên."  

 

"Hạ Trúc, không được nói bậy!"  

 

Nàng che miệng cười khúc khích rồi chạy ra ngoài.  

 

Ta chỉnh trang lại y phục, bước ra tiền viện, hội hợp cùng Tiêu mẫu. 

 

13

 

Từ Vân Tự nằm trên núi Sư Tử, ngoại ô kinh thành.  

 

Ngồi trong xe ngựa, ta thần hồn điên đảo, mãi suy nghĩ về chuyện tối qua mình đã cưỡng hôn Tiêu Miễn.  

 

Tiêu mẫu có lẽ đã hiểu lầm ý ta.  

 

Bà khẽ nói:  

"Ngọc Trâm, có phải con đã có người trong lòng không? Mấy ngày nay ta thấy con cứ tránh mặt A Miễn. Hôm qua ta cố ý sắp xếp hai đứa ngồi cùng bàn, con đừng trách ta. Ta chỉ nghĩ, nếu đã không thể làm phu thê, thì chí ít cũng có thể làm bằng hữu. Nếu con cảm thấy không ổn, hoặc muốn rời đi, cứ việc nói thẳng. Ta sẽ bảo nó cùng con hòa ly, tuyệt đối không trói buộc con."  

 

"Không phải đâu, mẹ. Con chỉ đang nghĩ đến chuyện khác."  

 

"Chuyện gì?"  

 

Ta còn chưa kịp nghĩ xem nên mở lời thế nào, xe ngựa bỗng chấn động dữ dội.  

 

Tiếng ngựa hí chói tai vang lên.  

 

Xe ngựa tăng tốc, điên cuồng lao thẳng vào bụi rậm ven đường.  

 

Ta thò đầu ra nhìn, phu xe đã sớm bị hất văng xuống.  

 

Những con ngựa phát điên, chạy loạn giữa sườn núi.  

 

Cả thân mình chúng ta bị xốc lên xốc xuống theo những cú nảy điên cuồng của cỗ xe, đau đớn đến gần như rã rời.  

 

Tiêu mẫu hoảng sợ bật khóc:  

"Ngọc Trâm, Ngọc Trâm, phải làm sao bây giờ?"  

 

Ta cố gắng giữ vững thân mình, thò đầu ra ngoài cửa sổ.  

 

Hỏng rồi, phía trước chính là vực sâu.  

 

"Mẹ, người đừng sợ, ôm chặt lấy con. Con sẽ bảo vệ người, chúng ta cùng nhảy xuống xe!"  

 

"Không được! Nhảy xuống sẽ bị thương mất!"  

 

"Mẹ, phía trước là vực sâu, nếu không nhảy, chúng ta sẽ mất mạng!"  

 

Ta che chở bà, canh ngay khoảnh khắc vó ngựa chạm vào khoảng không liền lập tức nhảy ra ngoài, cả hai lăn xuống sườn dốc.  

 

May mắn thay, ta kịp vươn tay tóm được một cành cây mọc bên vách núi, tay còn lại giữ chặt Tiêu mẫu.  

 

Dưới chân bà, là vực sâu vạn trượng…

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com