"Mẹ, người đừng nhìn xuống, hãy nắm chặt lấy con. Xe ngựa của Hạ Trúc và mọi người đang ở ngay phía sau, họ sẽ sớm đến cứu chúng ta thôi!"
Cành cây dưới tay ta phát ra tiếng rạn nứt.
Tiêu mẫu nghẹn ngào nói:
"Ngọc Trâm, con buông tay đi, hai chúng ta quá nặng, cành cây này sẽ gãy mất. Ta tuổi đã cao, sống chẳng được bao lâu nữa. Con phải sống thật tốt."
Một nỗi chua xót dâng trào trong lòng ta. Làm sao ta có thể buông tay chứ?
Trong tâm ta, bà sớm đã là mẹ ruột.
"Mẹ, thà rằng con cùng người chếc, chứ quyết không thể trơ mắt nhìn người mất mạng. Người nhất định phải nắm chặt lấy con, bọn họ sẽ nhanh chóng đến cứu chúng ta."
Thật ra, ngay cả ta cũng không chắc chắn.
Thân thể ta như bị xé toạc, đau đớn đến tê dại, đến nghẹt thở.
Trong cơn tuyệt vọng, ta bỗng nghe thấy một giọng nói.
Là giọng của Tiêu Miễn.
"Diệp Ngọc Trâm, đừng động đậy, ta xuống cứu nàng!"
Lần đầu tiên, hắn gọi thẳng tên ta.
Đột nhiên, một cánh tay rắn rỏi vươn đến kéo lấy ta.
Hắn buộc một sợi dây thừng quanh eo ta.
Sau đó, lại trèo xuống buộc dây cho Tiêu mẫu.
Những người ở trên đồng loạt hợp lực kéo lên.
Chúng ta được cứu.
Không phải ảo giác. Là Tiêu Miễn đã cứu ta.
Hắn ôm lấy ta, nhíu mày:
"Sao lại có nhiều m.á.u thế này?"
Tiêu mẫu nghẹn ngào:
"Thẩm Ngọc Trâm vì bảo vệ ta, lúc nhảy khỏi xe đã ôm ta vào lòng. Ta không bị thương chút nào, nhưng nó thì có."
Bà ôm mặt bật khóc.
Ta chỉ cảm thấy mí mắt nặng tựa ngàn cân.
"Thẩm Ngọc Trâm, đừng ngủ, ta đưa nàng đi tìm đại phu!"
Hắn bế ta lên xe ngựa, ta được hắn ôm trọn vào lòng.
Trán Tiêu Miễn rịn đầy mồ hôi.
Một tay hắn siết chặt dây cương, tay còn lại cầm roi quất ngựa, miệng không ngừng gọi ta:
"Thẩm Ngọc Trâm, đừng ngủ!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Ta mua bánh hạt dẻ cho nàng."
"Ta tặng nàng thật nhiều vàng bạc châu báu, có được không?"
"Không cần đợi ta chếc, ta lập tức viết hòa ly thư, nàng có thể đi bất cứ lúc nào."
...
Tim ta bỗng nhói lên từng cơn.
Không biết từ đâu, có giọt nước rơi xuống mặt ta.
Ta gắng sức mở mắt, nhìn lên bầu trời xanh thẳm—rõ ràng không có mưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt ta hoàn toàn tối sầm lại.
15
Ta mở mắt, toàn thân đau nhức như thể bị xé nát.
"Phu nhân, thái y dặn người không được cử động."
Cơn đau trên cơ thể nhắc nhở ta rằng, ta vẫn chưa chếc.
"Phu nhân, may mà người không bị thương gân cốt, chỉ là trên người có quá nhiều vết trầy xước. Nếu không muốn để lại sẹo, người hãy ngoan ngoãn nằm yên đi. Tay của người cũng bị trật khớp nữa..."
Nàng lải nhải không ngừng, nhưng ánh mắt và tâm trí ta đã sớm bay ra ngoài cửa.
Uống xong thuốc, ta hỏi nàng:
"Tướng quân đâu?"
"Tướng quân đi điều tra chuyện ngựa phát cuồng."
"Là có người đứng sau?"
"Đúng vậy, trong cỏ ngựa có phát hiện Ngũ Thạch Tán."
Một loại dược khiến người ta phấn khích đến mất kiểm soát.
Kẻ nào to gan như vậy, dám ra tay với phủ tướng quân?
*
Ta nằm trên giường suốt một tháng.
Trong suốt tháng đó, ta không hề gặp Tiêu Miễn.
Tiêu mẫu do bị kinh sợ, cũng ngày ngày đóng chặt cửa phòng.
Bầu không khí trong phủ trở nên trầm lặng nặng nề, ai nấy sắc mặt lạnh tanh, cứ như có chuyện gì lớn đã xảy ra.
Ta hỏi Hạ Trúc, nàng chỉ bảo không có gì.
Hôm nay, cuối cùng ta cũng có thể xuống giường.
Vừa mở cửa, liền va phải một bóng dáng lạnh lẽo.
Tiêu Miễn vận trường bào màu xanh đậm, càng tôn lên dáng vẻ sắc bén, tuấn tú.
Hắn đưa cho ta một hộp gỗ. Ta không hiểu, mở ra xem, bên trong là địa khế, nhà khế, và một phong hòa ly thư.
Cả người ta chợt cứng đờ, tựa như bị một sức mạnh vô hình trói buộc, không thể động đậy.
"Tướng quân, chàng muốn đuổi ta đi?"
Tiêu Miễn nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng.
"Ta biết nàng mong đợi thứ này đã lâu. Nàng trốn tránh ta, né tránh ta, chẳng phải là không muốn dây dưa gì với ta sao? Chờ đến ngày ta mất, nàng mới có thể thuận lợi rời khỏi phủ ư? Ta chỉ là giúp nàng đạt được ý nguyện sớm hơn mà thôi. Thẩm Ngọc Trâm, đi đi. Từ nay về sau, nàng và phủ tướng quân không còn liên quan gì nữa."
Một cơn xót xa dâng tràn trong lồng n.g.ự.c ta.
Môi ta run run, mãi sau mới khó khăn mở miệng:
"Thì ra trong lòng tướng quân, ta là loại người như vậy."