Ta hoảng hốt che mắt hắn lại: "Đừng nhìn, xấu lắm."
Hắn gạt tay ta ra, hơi thở nóng rực, giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng: "Không, rất đẹp."
Đôi mắt Tiêu Miễn lóe sáng như sao trời.
Tim ta đập loạn, tay vô thức đặt lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn.
"Thái y nói chàng ‘không được’?"
Hắn cúi xuống hôn lên vành tai ta, giọng trầm thấp khàn khàn:
"Phu nhân, ta được hay không, nàng thử sẽ biết."
Chỉ trong thoáng chốc, cả thế giới như xoay vòng trước mắt ta.
Ta nhìn mọi thứ qua một màn hơi nước mờ ảo.
Nhưng ngay sau đó, tất cả bị gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Miễn che khuất.
Hắn kề sát bên tai, thì thầm nhẹ nhàng:
"Ngọc Trâm, trước đây ta từng mơ một giấc mộng."
"Mộng gì?"
Hắn dùng giọng nói khàn đặc thấp trầm, thuật lại một giấc mộng hoang đường.
Giống hệt với giấc mộng của ta.
Ta không nói nên lời, tâm trí rối bời, chẳng khác nào một nồi nước sôi sùng sục.
Trước khi hoàn toàn chìm vào cơn say mê, ta thầm mắng vị thái y đã bắt mạch cho Tiêu Miễn là lang băm.
Hắn đúng là ăn nói không có lương tâm.
Tiêu Miễn… quả thật là ‘rất được’!
19
Sau khi phủ tướng quân được giải phong, Tiêu Miễn đưa ta vào cung diện kiến Thái tử.
Thái tử quan sát ta một lượt, rồi cười trêu chọc:
"Hôm nay cuối cùng cũng được gặp người thật. Ngọc Trâm quả nhiên mị lực phi phàm, có thể làm tan chảy cả băng sơn Tiêu Miễn này."
"Điện hạ quá lời rồi."
"Phu quân cô đã giúp triều đình trừ khử gian thần, cô cũng nên được ban thưởng. Ta sẽ thỉnh chỉ phụ hoàng, phong cô làm mệnh phụ."
"Đa tạ điện hạ."
Thái tử chậm rãi nói tiếp:
"Tiêu phu nhân chớ trách phu quân cô. Kế hoạch của chúng ta từ đầu đã bao gồm việc giả bệnh. Quá nhiều người muốn hại Tiêu Miễn, chỉ khi khiến bọn chúng tin rằng hắn chẳng còn sống được bao lâu, mới có thể giảm bớt nguy hiểm.
Còn về chuyện hắn ‘không được’, là ta bảo thái y nói thế."
"Ta và hắn lớn lên cùng nhau, bên cạnh hắn chưa từng có nữ nhân nào. Hắn thanh tâm quả dục quá mức, ta chỉ muốn trị ‘bệnh’ giúp hắn một chút thôi."
Ta chợt bừng tỉnh, thì ra tất cả chỉ là trò đùa giữa bằng hữu.
"Chuyện lần trước chúng ta ngã ngựa, cũng là do Nhị hoàng tử và phe cánh của hắn bày mưu?"
"Đúng vậy." Thái tử thở dài:
"Bọn chúng muốn sắp đặt thành một vụ tai nạn, nhưng không ngờ lại làm phu nhân bị thương. Phu nhân đừng lo, lần này chúng ta đã nhổ cỏ tận gốc, bọn sâu mọt này không còn cơ hội trở mình nữa. Phu quân cô hiện tại rất an toàn."
Ta hít sâu một hơi, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chốn triều đình, quả thực là nơi sóng gió hiểm ác, mưu mô khôn lường.
*
Từ hoàng cung trở về, vừa bước qua ngưỡng cửa phủ tướng quân, đã nghe thấy tiếng nữ nhân khóc lóc thê thảm.
Hạ Trúc vội nói:
"Phu nhân, người mau đi xem đi, tiểu thư họ Lâm vừa vào cửa đã khóc đến mức khiến lão phu nhân đau cả đầu rồi."
Ta nhìn Tiêu Miễn, nói:
"Chàng đi thư phòng đi, để ta xử lý nàng ta."
Hắn gật đầu.
Mấy ngày trước ta đã nghe tin, Tạ Hạc Hiên cũng là tay chân của Nhị hoàng tử.
Vì Thái phó không hề hay biết chuyện, Hoàng thượng đã miễn truy cứu trách nhiệm của ông ta.
Lâm Nhược Chiêu đã hòa ly với Tạ Hạc Hiên.
Nhưng không biết vì sao nàng ta lại đến phủ tướng quân khóc lóc như vậy?
20
Ta ngồi xuống bên cạnh nàng, nhưng nàng vẫn không thể ngừng khóc.
Gương mặt tiều tụy đầy nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, không còn chút sắc bén kiêu căng ngày trước.
"Nếu còn khóc nữa, ta sẽ bảo người khiêng ngươi ra ngoài."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lâm Nhược Chiêu lập tức im bặt, nhưng cơ thể vẫn run lên từng cơn nức nở.
"Ta đã nhìn nhầm, cứ nghĩ cưới một kẻ cửa thấp vào nhà thì có thể khiến hắn nhún nhường ta mọi chuyện. Không ngờ hắn lại gian trá như vậy."
"Ta đã sớm nhắc ngươi rồi, hắn không phải người tốt."
Ta lật mắt xem thường. Giờ chúng ta không còn là quan hệ chủ tớ nữa, cũng chẳng cần dè dặt lời nói.
"Ngươi nhắc nhở không đủ rõ ràng." Nàng quay đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn ta:
"Trước đây ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi có giận ta không?"
"Không, tiểu thư tính thẳng như ruột ngựa, không phải kẻ xấu. Ta đã mắng thầm trong lòng rồi, nhưng ta không để bụng đâu."
"Cái gì? Ngươi đã mắng ta trong lòng?"
Ta nhún vai: "Đúng vậy, ngươi định phạt ta sao?"
Lâm Nhược Chiêu liếc ta một cái, rồi bỗng bật cười qua làn nước mắt:
"Xin lỗi nhé, để ép ngươi lấy chồng, ta còn tát ngươi một cái. Có đau không?"
"Lâu lắm rồi, ta quên mất rồi."
"Vậy ngươi tát ta một cái đi, coi như chúng ta huề nhau."
Nàng nhắm chặt mắt, cắn môi chờ đợi.
Ta giơ tay, khẽ lướt qua mặt nàng.
Nàng trợn to mắt, sững sờ nhìn ta.
"Tiểu thư, cái tát ấy ta đã trả cho Tạ Hạc Hiên rồi."
"Vậy… đừng gọi ta là tiểu thư nữa, gọi ta là Nhược Chiêu đi. Sau này, chúng ta làm bằng hữu được không?"
"Không đâu, ta không thích bằng hữu hay khóc nhè."
…
Lâm Nhược Chiêu quấn lấy ta rất lâu, đến tận khi trời tối mới chịu buông tha.
Lúc ta định về phòng, thấy thư phòng của Tiêu Miễn vẫn còn sáng đèn.
Ta không chút khách khí đẩy cửa bước vào.
Ngay lập tức, một bóng người từ phía sau lao đến, vòng tay ôm chặt eo ta.
"To gan lớn mật! Ngay trước mặt phu nhân tướng quân mà còn dám lộng hành!"
"Kẻ hèn này đã thèm thuồng phu nhân từ lâu, đêm nay nhất định phải được nếm thử hương vị."
Tiêu Miễn nhập vai vô cùng nghiêm túc, môi đã kề sát.