Xuân Nhật Nhập Mộng

Chương 8



Ta như có vật nghẹn trong cổ họng, lặng lẽ dọn vào tiểu viện.  

 

Hôm sau, quan phủ dán hoàng bảng khắp kinh thành.  

 

Trên đó ghi rõ—một năm trước, Tiêu Miễn đại bại, là bởi hắn cấu kết với dị quốc, lén đưa sơ đồ phòng thủ doanh trại cho địch quân.  

 

Hoàng thượng đã phán tội chếc, tống giam vào thiên lao.  

 

Cả phủ tướng quân bị niêm phong, mọi người trong phủ chờ xử lý.

 

16

 

Tiêu Miễn là người chính trực, cương trực không khuất phục, sao có thể câu kết với ngoại bang, bán nước phản quốc?  

 

Hắn vội vã đuổi ta đi, chính là vì chuyện này sao?  

 

Hạ Trúc quýnh lên đến mức xoay vòng quanh phòng, nàng lớn lên trong phủ tướng quân, đương nhiên không mong người trong phủ gặp chuyện.  

 

"Tiểu thư, có cách nào không?"  

 

Ta trấn tĩnh lại, cố gắng nhớ kỹ từng chi tiết.  

 

Phụ thân khi còn sống từng cứu một người mắc bệnh lao phổi, người đó làm quan trong Hình Bộ.  

 

Sau khi khỏi bệnh, ông ta còn đích thân đến nhà cảm tạ phụ thân, khi ấy ta tình cờ gặp được, ông ta còn khen ta mấy câu.  

 

Ta nhớ ông ấy họ Lý.  

 

Sau khi dò hỏi khắp nơi, ta chờ ngay trên đường về sau buổi chầu, chặn kiệu của Lý đại nhân.  

 

"Lý đại nhân còn nhớ ta không? Ta là con gái của Thẩm Thích."  

 

Ông ta vuốt râu, mỉm cười:  

"Cô đã lớn thế này rồi à?"  

 

"Đại nhân, không giấu gì ngài, hôm nay ta mạo phạm chặn đường là có chuyện muốn cầu xin. Phu quân ta hiện đang bị giam trong thiên lao của Hình Bộ, mong đại nhân cho ta được gặp chàng một lần."  

 

Lý đại nhân cau mày:  

"Phu quân của cô là ai?"  

 

"Tiêu Miễn."  

 

Sắc mặt ông thoáng vẻ khó xử.  

 

Ta tiếp tục khẩn cầu, cuối cùng ông cũng đồng ý.  

 

Ngục tốt dẫn ta vào thiên lao, không ngừng căn dặn:  

"Tiêu Tướng quân là trọng phạm, cô chỉ được ở lại nhiều nhất nửa canh giờ."  

 

*

 

Cửa ngục mở ra, Tiêu Miễn đứng dậy, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.  

 

"Sao nàng lại đến đây?"  

 

Cõi lòng ta dâng lên một nỗi xót xa, qua màn hơi nước trong mắt, ta nhìn hắn.

 

"Tướng quân, đây chính là lý do chàng đuổi ta đi, đúng không? Chàng bị oan, đúng không? Chàng hãy nghĩ kỹ xem có chứng cứ nào có thể chứng minh sự trong sạch của chàng không? Ta sẽ đi điều tra, đi tìm. Ta nhất định sẽ cứu chàng ra ngoài!"  

 

Ánh mắt Tiêu Miễn nhìn ta càng lúc càng sâu thẳm.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bỗng nhiên, hắn vươn cánh tay dài, kéo ta vào trong lòng.  

 

"Ngọc Trâm."  

 

Tim ta đập loạn nhịp.  

 

Nhưng thời gian cấp bách, lúc này không phải lúc nói chuyện tình cảm.  

 

Ta cố đẩy hắn ra, nhưng không lay chuyển được.  

 

Tiêu Miễn càng ôm chặt hơn, giọng nói nhẹ tựa lông vũ, lướt qua vành tai ta.  

 

"Ngọc Trâm, sau khi rời khỏi đây, nàng không cần làm gì cả. Tai vách mạch rừng, ta không tiện nói nhiều, nhưng ta hứa, bảy ngày sau, ta sẽ cùng nàng ngắm mặt trời mọc, được không?" 

 

17

 

Ánh mắt Tiêu Miễn vô cùng kiên định, không hề giống như đang dỗ dành ta.  

 

Ta gật đầu, rời khỏi đại lao của Hình Bộ, vừa vặn chạm mặt Tạ Hạc Hiên đang đến xử lý công vụ.  

 

Hắn chặn đường ta, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy châm biếm.  

 

"Ngọc Trâm, bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Làm ngoại thất của ta vẫn tốt hơn là cô đơn lẻ loi, bị người đời gièm pha."  

 

Ta giơ tay, thẳng thừng tát hắn một cái:  

"Đồ cặn bã!"  

 

Hắn tức giận định lao đến bắt lấy ta, nhưng ta đã nhanh chân tránh đi.  

 

"Nếu ngươi còn dây dưa, ta sẽ đem những bức thư ngươi gửi ta dạo trước đưa đến phủ Thái phó, để xem Thái phó và phu nhân có tha cho ngươi không. Trước đây, chẳng phải ngươi luôn gièm pha ta trước mặt tiểu thư sao? Ngươi muốn nàng đuổi ta ra khỏi phủ, cho rằng ta sẽ không còn đường đi, buộc phải nương nhờ vào ngươi. Nhưng ngươi không ngờ được, nàng lại gả ta cho Tiêu tướng quân—một người mà ngươi tuyệt đối không thể đụng vào."  

 

Sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh.  

 

Nhân lúc hắn không để ý, ta lập tức xoay người chạy đi.  

 

Loại người bẩn thỉu này, càng tránh xa càng tốt!  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

*

 

Dù Tiêu Miễn đã cam đoan hắn sẽ giữ lời, nhưng ta vẫn thấp thỏm trằn trọc suốt năm, sáu ngày.  

 

Chiều ngày thứ sáu, ta cùng Hạ Trúc đến cổng quan phủ, phát hiện hoàng bảng mới được dán lên.  

 

Thì ra, kẻ phản quốc cấu kết với ngoại bang là phe của Nhị hoàng tử và Thừa tướng.  

 

Nhị hoàng tử dòm ngó ngôi vị thái tử, mà Tiêu Miễn lại là cánh tay đắc lực của thái tử.  

 

Hắn gài nội gián vào quân doanh của Tiêu Miễn, đánh cắp bản đồ bố phòng, đồng thời muốn nhân cơ hội này trừ khử chàng.  

 

Vậy nên suốt thời gian qua, Tiêu Miễn chỉ giả bệnh?  

 

Nhưng giả bệnh thì thôi đi, tại sao lại nói mình ‘không được’?  

 

Ta nghĩ mãi về chuyện này, cả đêm không sao chợp mắt.  

 

*

 

Khi trời dần sáng, ráng mây đầu tiên vẽ lên sắc trắng nhạt nơi chân trời, thì trong viện vang lên tiếng gõ cửa.  

 

Ta không suy nghĩ gì thêm, lập tức lao ra mở cửa, rồi nhào thẳng vào vòng tay của Tiêu Miễn. 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com