Xuân Phong Mục Noãn

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Năm ta tám tuổi, ta cầm d.a.o rượt theo tiểu thiếp của cha ta suốt ba con phố.  

 

Tưởng rằng danh tiếng đã hoàn toàn bị hủy hoại, nào ngờ lại trở nên lẫy lừng chỉ sau một trận.  

 

Phu nhân huyện lệnh nhìn trúng ta, đưa về làm nha hoàn bồi đọc.  

 

Người người đều nói ta gặp vận may từ trên trời rơi xuống.  

 

Nhưng chỉ mình ta biết, công tử nhà huyện lệnh ngang ngược đến mức nào.  

 

Vừa bước chân vào phủ, hắn đã hắt cả thùng phân chó lên người ta.  

 

Phu nhân huyện lệnh đặc cách cho ta mang đao vào phủ.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Sau này, ngay trước mặt hắn, ta vung đao bổ chếc hai con lợn rừng, mỗi con nặng ba trăm cân.  

 

Công tử lập tức quỳ rạp xuống đất! 

 

01

 

Gia gia ta là một đao phủ lừng danh khắp mười dặm tám thôn.  

 

Cha ta kế thừa y bát của ông—trở thành một gã đồ tể giếc lợn mổ dê.  

 

Gia gia thường than thở rằng nhà họ Tần sát nghiệp quá nặng.  

 

Vậy nên sau khi ta chào đời, ông đã bỏ ra một số bạc lớn, quyết tâm bồi dưỡng ta thành một tiểu thư nhu mì, yếu đuối.  

 

Thậm chí còn đưa ta vào nữ học đường để đọc sách viết chữ.  

 

Ta cũng lớn lên đúng như mong đợi của ông.  

 

Mảnh mai, yếu ớt, biết đọc biết viết.  

 

Chưa từng cao giọng nói chuyện, cũng chẳng bao giờ cãi cọ giữa phố.  

 

Mỗi lần thấy ta, gia gia đều phải hạ giọng hết mức, sợ làm ta hoảng sợ.  

 

Ta cũng luôn che giấu rất tốt, cho đến năm ta tám tuổi.  

 

Cha ta thường xuyên về trễ, về sau thậm chí có khi mấy ngày liền không về nhà.  

 

Mẹ ta ngoài lớn giọng cãi nhau với ông, thì chỉ biết đóng cửa lại khóc rưng rức.  

 

Ngoài ra không có cách nào khác.  

 

Nói trắng ra, bà mạnh miệng nhưng nhút nhát.  

 

Ta âm thầm bám theo cha ba ngày, mới biết ông đã cặp kè với Trương quả phụ ở Bắc Nhai.  

 

Thậm chí còn mua một căn tiểu viện, chu cấp cho bà ta làm ngoại thất.  

 

Ta vốn định lấy thái độ hòa bình để nói chuyện với cha.  

 

Nếu ông chịu hồi tâm chuyển ý, ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, giữ kín chuyện này không để ai hay biết.  

 

Nhưng cha không chịu, còn trở mặt ngay tại chỗ, tát ta một cái thật mạnh.  

 

Trương quả phụ đứng bên cạnh còn thêm dầu vào lửa, nói ta là thứ con gái vô dụng, chỉ biết tốn tiền.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lại nói mẹ ta là nữ nhân vô phúc, không sinh nổi con trai, cũng là thứ vô dụng.  

 

Vừa nói, bà ta vừa vuốt ve cái bụng đã hơi nhô lên của mình.  

 

Một sự khiêu khích câm lặng.  

 

Trong sân, con trai của bà ta ngồi lắc lư trên con ngựa gỗ.  

 

Chiếc áo bông trên người nó chính là cái mà mẹ ta mới may cho ta, đã tìm kiếm suốt mấy ngày trời.  

 

Tưởng là mất rồi.  

 

Nào ngờ lại bị cha ta trộm đi.  

 

Ta nhanh như chớp lao vào sân, định giật lại áo bông.  

 

Cha ta liền đuổi theo, giơ tay định đánh ta.  

 

Trương quả phụ đứng bên cạnh vẫn không ngừng buông lời chửi rủa, nói ta giống hệt mẹ, đều là loại hèn mọn.  

 

Còn nói loại như ta đáng ra nên bị đánh chếc từ sớm, đỡ tốn bạc nuôi một con sói mắt trắng trong nhà.  

 

Ta liếc mắt thấy con d.a.o mổ treo trên tường, liền chộp lấy, vung hai nhát về phía cha.  

 

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thân hình mập mạp của ông ta tất nhiên không linh hoạt bằng ta.  

 

Đến khi kịp phản ứng, ta đã cầm d.a.o rượt theo Trương quả phụ, lao thẳng ra phố.  

 

Cả con phố vang lên tiếng thét chói tai của đám phụ nhân. 

 

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầy sát khí của ta, nhất thời không ai dám tiến lên. 

 

02

 

Chẳng mấy chốc, ta đã đuổi kịp Trương quả phụ, vung đao c.h.é.m một nhát vào cánh tay bà ta.  

 

Nhưng ta không vội, chỉ lặng lẽ nhìn bà ta vùng vẫy chạy trốn.  

 

Rồi ta lại tiếp tục đuổi theo, đuổi kịp rồi lại chém.  

 

Cũng không xuống tay đoạt mạng, chỉ tặng cho bà ta nhát đao bên trái, nhát đao bên phải, chậm rãi thưởng thức cảnh bà ta hoảng loạn đến mức sụp đổ.  

 

Đến khi bà ta quỳ xuống đất cầu xin tha mạng, miệng lắp bắp liên hồi rằng bà ta sai rồi, không dám nữa.  

 

Gia gia chạy tới, đứng lặng bên cạnh, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.  

 

Suốt một hồi lâu cũng không dám tin kẻ cầm đao toàn thân đẫm m.á.u trước mặt lại chính là ta.  

 

Chỉ khi xác nhận ta không bị thương, ông mới thở phào nhẹ nhõm, cởi áo ngoài khoác chặt lên người ta, che đi ánh mắt dòm ngó của đám người vây quanh.  

 

Không ai trong chúng ta phát hiện, giữa đám đông, phu nhân huyện lệnh vẫn luôn dõi theo ta bằng ánh mắt đầy tán thưởng.  

 

Về đến nhà, mẹ ta sợ đến suýt ngất, còn gia gia thì ngồi giữa sân, thoáng chốc già đi cả chục tuổi.  

 

"Tần Mục Noãn, hôm nay con oai phong như vậy, sau này e là khó mà tìm được mối hôn sự tốt rồi."  

 

"Gia gia, gả chồng thì có gì hay? Để hắn nuôi ngoại thất chọc tức con sao?"  

 

Ta thản nhiên dùng nước rửa sạch vết m.á.u trên người, chẳng hề bận tâm.  

 

Gia gia nghẹn lời.  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com