Xuân Phong Mục Noãn

Chương 4



Ta mơ màng ngẩng đầu:  

 

"Gì cơ?"  

 

Cố Lưu Vệ nghiêm túc lặp lại:  

 

"Được không, Noãn tỷ?"  

 

Gì thế chứ?  

 

Ta bực mình đáp qua loa một câu:  

 

"Tùy ngươi."  

 

Rồi lại nghiêng đầu ngủ tiếp.  

 

*

 

Ngày thứ ba, ta tỉnh dậy trên giường.  

 

Quỳ gối ở từ đường mấy ngày, ta chẳng còn nhớ hôm nay là ngày tháng năm nào nữa.  

 

Phu nhân ngồi bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng, thấy ta tỉnh thì đứng dậy, đá một cước vào Cố Lưu Vệ đang ngủ say trên chiếc ghế thấp.  

 

Trên bàn bày đầy món ta thích ăn.  

 

Ngay cả quần áo bên giường cũng là đồ mới.  

 

Trong lòng ta bỗng dưng dâng lên một cơn bất an.  

 

"Noãn Noãn, lão gia có ý muốn đưa con vào cung làm bạn đọc cho Hoà An công chúa.  

 

"Nhưng ta nghĩ, vẫn nên hỏi qua ý con."  

 

Hoà An công chúa?  

 

Ta sững sờ, nhất thời chưa hiểu vì sao lại chọn ta làm bạn đọc cho một nhân vật tôn quý như vậy.  

 

Cố Lưu Vệ hoảng hốt quỳ xuống, liên tục lắc đầu phản đối.  

 

Nhưng phu nhân chẳng buồn nhìn hắn, chỉ nắm lấy tay ta, dịu dàng giải thích:  

 

"Hoà An công chúa đến tuổi đọc sách, theo lệ, các gia tộc thế gia đều phải đưa người vào cung làm bạn đọc. Cố phủ chúng ta cũng không ngoại lệ.  

 

"Nhưng trong tộc không có nữ tử nào vừa có tài vừa đủ tuổi. Mà chuyện hôm qua của con đã khiến danh tiếng lan xa.  

 

"Dù có vài lời khó nghe, nhưng phần lớn vẫn là ca tụng. Ngay cả Thái hậu cũng nghe nói, còn bảo nếu có cơ hội, nhất định muốn gặp cô nương tay không giếc hai con lợn rừng trông ra sao.  

 

"Con là một người rất tốt. Lão gia nói không nên để con bị chôn vùi ở đây, nguyện nhận con làm nghĩa nữ, đưa con vào cung, giúp con có một tiền đồ rộng mở hơn.  

 

"Con có đồng ý không?"  

 

Lời của phu nhân như cuộn sóng dữ khuấy động trong lòng ta.  

 

Nhiều hơn cả bất ngờ là phấn khích và vui mừng.  

 

Tiến về phía một tương lai tốt đẹp hơn ư?  

 

Ai mà không động lòng chứ?  

 

Nhưng khi bình tĩnh lại, ta vẫn lắc đầu từ chối.  

 

Vào cung không chỉ là vinh hoa, mà còn là hiểm cảnh khó lường.  

 

Ta không phải kẻ tham sống sợ chếc, chỉ là lo một khi vướng vào rắc rối, sẽ liên lụy đến người thân, đến phủ huyện lệnh.  

 

Thậm chí còn liên lụy đến tướng quân phủ đứng sau họ.  

 

Dù là tốt hay xấu, ta đều không có khả năng gánh vác lúc này. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

07

 

Dù thế nào đi nữa, ta cũng không thể tiếp tục ở lại huyện lệnh phủ.  

 

Gia gia từng nói, tình thân không có m.á.u mủ, nếu vướng bận quá sâu, có khi phải lấy mạng ra trả.  

 

Duyên phận đã đến lúc phải dứt, cứ cố dây dưa chỉ càng thêm phiền muộn.  

 

Ngày ta rời đi, Cố Lưu Vệ giận dỗi không ra tiễn.  

 

Hắn không hiểu vì sao ta cứ nhất quyết phải đi.  

 

Ma ma họ Tô nói hắn tự nhốt mình trong thư phòng đọc sách, nhờ bà mang tặng ta một chiếc trường tiên.  

 

Là Cố Lưu Vệ đặc biệt tìm người chế tác riêng cho ta.  

 

Tấm lòng này ta vẫn phải nhận, mà cây roi này cũng rất hợp ý ta.  

 

Rời khỏi phủ, ta quỳ xuống ngay cửa, dập đầu ba cái thật nghiêm túc.  

 

Mấy năm qua, nhờ phu nhân và lão gia cưu mang, ta sẽ khắc ghi mối ân tình này suốt đời.  

 

*

 

Về nhà ba ngày, ta chán đến phát hoảng.  

 

Mẹ ép ta học thêu thùa, học dệt vải.  

 

Ngồi đến mức toàn thân không thoải mái nổi.  

 

Ta thật sự không hiểu, vì sao nữ nhân nhất định phải học mấy thứ này?  

 

*

 

Khi cả nhà huyện lệnh bị tống vào đại lao, ta đang cãi nhau với mẹ.  

 

Bà bảo con phượng hoàng ta thêu chẳng khác gì con gà với con vịt.  

 

Ta bảo bà thêu cũng chẳng ra gì.  

 

Nhìn tình hình, hai mẹ con ta sắp đánh nhau đến nơi.  

 

Gia gia hốt hoảng xô cửa xông vào, sắc mặt tái nhợt, nói năng lộn xộn:  

 

"Người trên kinh thành đến bắt người, ngay hôm nay áp giải về kinh!"  

 

"Tội danh gì?"  

 

Gia gia lắc đầu.  

 

Ông sao có thể biết được chứ.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta bối rối lục tung cả gian phòng, lòng rối như tơ vò.  

 

Mẹ ta thở dài, kéo từ dưới giường ra một cái rương.  

 

"Ta đang thu dọn bạc đây, con thì biết nó ở đâu mà tìm? Ở đây có hơn năm trăm lượng, mang đi hết đi."  

 

Mẹ ta ngày thường rất tiết kiệm, ta chỉ mua bánh đắt hơn một văn tiền, bà cũng mắng ta suốt ba ngày.  

 

Vậy mà bây giờ… năm trăm lượng đối với nhà ta, là một khoản tiền khổng lồ.  

 

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của ta, bà hừ lạnh một tiếng:  

 

"Ta vốn định dành dụm thêm, sau này con khó lấy chồng thì ít nhất cũng có tiền mà dưỡng già.  

 

"Nhưng bây giờ, huyện lệnh đại nhân gặp nạn, là lúc cần bạc nhất, ta không thể keo kiệt. Bạc là vật chếc, mà con thì còn trẻ, sau này giếc thêm vài con lợn rừng nữa, ta cũng chẳng lo không kiếm lại được."  

 

Ta thật sự không ngờ mẹ lại có khí khái như vậy.  


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com