Xuân Phong Mục Noãn

Chương 3



Gia gia gãy chân, cha ta bỏ trốn cùng Trương quả phụ .  

 

Mẹ ta cũng vì tức giận mà ngã bệnh.  

 

Từ nay, ta chính là trụ cột của gia đình.  

 

Mà phải nói, đãi ngộ ở huyện lệnh phủ cũng không tệ.  

 

Bằng hữu quanh ta ai cũng hâm mộ, vì ta còn nhỏ như vậy đã có thể kiếm tiền nuôi cả nhà. 

 

05

 

Năm ta mười ba tuổi, giặc cướp hoành hành, bên ngoài ngày càng loạn lạc.  

 

Gia gia đã lớn tuổi, may nhờ ân điển của huyện lệnh đại nhân, ông được sắp xếp vào chức ngục tốt trông coi nhà lao.  

 

Dù sao cũng xem như một công việc ổn định.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cố Lưu Vệ cũng ngày càng chăm chỉ đọc sách, cả người dần chững chạc hơn thấy rõ.  

 

Thế nhưng, tiên sinh mỗi ngày đều thở dài.  

 

Tiếc nuối rằng nếu ta là nam nhi, chắc chắn có thể đỗ đạt công danh.  

 

Sau đó lại quay sang nhìn Cố Lưu Vệ, tiếng thở dài càng lớn hơn, trong mắt tràn đầy thất vọng, chẳng buồn che giấu.  

 

Cũng nhờ vậy mà ta biết thêm được một chuyện.  

 

Huyện lệnh đại nhân chính là con trai út của Hổ Uy tướng quân trên kinh thành, là kẻ duy nhất trong gia tộc bỏ võ theo văn.  

 

Thế nhưng xem ra ông ta cũng không cam tâm lắm.  

 

Vậy nên mới đem hy vọng của mình đặt hết lên người Cố Lưu Vệ.  

 

Mỗi ngày ngoài gấp đôi bài vở, hắn còn phải học võ với võ sư.  

 

Cố Lưu Vệ chẳng phải kẻ có thiên phú đọc sách.  

 

Nhưng càng không phải kẻ có thiên phú luyện võ.  

 

Hắn nhiều lần xúi ta cùng hắn bỏ nhà trốn đi cho rồi.  

 

Ban đầu ta vốn khinh thường hắn, nhưng lại không chống lại được bản tính trọng nghĩa của mình.  

 

Vậy nên đến ngày sinh thần của hắn, ta đồng ý dẫn hắn lén vào rừng săn thú.  

 

Nói là săn thú, nhưng dạo quanh rừng mấy canh giờ mà ngay cả một cọng lông gà cũng chẳng thấy đâu.  

 

"Tần Mục Noãn, có phải ngươi gạt ta không? Coi ta dễ lừa lắm à?"  

 

"Ta cũng chỉ nghe nói thôi. Nghe bảo khu rừng này lắm lợn rừng lắm, nếu may mắn, còn có thể săn được hổ nữa kìa."  

 

Cố Lưu Vệ lập tức trợn trắng mắt.  

 

"Chắc chỉ có ngươi mới coi việc gặp hổ là chuyện may mắn đấy."  

 

Ta nhướn mày, không thì sao?  

 

Một bộ da hổ có thể bán được mấy chục lượng bạc đó.  

 

Bỗng nhiên, trong rừng vang lên tiếng xào xạc, càng lúc càng gần.  

 

Ta lập tức cảnh giác, thúc giục Cố Lưu Vệ leo lên cây.  

 

Hắn vừa chửi vừa lề mề.  

 

Cho đến khi nghe thấy tiếng gào của lợn rừng, hắn mới cuống cuồng trèo lên, thậm chí còn đánh rơi cả giày.  

 

Ta rút hai con d.a.o sáng loáng giắt bên bắp chân ra, cảnh giác thủ thế dưới gốc cây.  

 

Trong đầu nhanh chóng ôn lại Mười tám chiêu bắt giữ mà võ sư đã dạy.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lẽ ra bọn lợn rừng này không thể phát hiện ra chúng ta nhanh như thế.  

 

Nhưng trên cây, Cố Lưu Vệ gào khóc quá lớn.  

 

"Tần Mục Noãn, mau leo lên đi!  

 

"A a a a! Chúng nó đang tới kìa!  

 

"Trời ơi! To quá! Khỏe quá! Những hai con lợn rừng lận!  

 

"Đáng sợ quá!"  

 

…  

 

Nếu không phải tay ta đang bận, chắc chắn ta sẽ vả hắn hai cái cho bõ tức.  

 

Lợn rừng lập tức bỏ qua con nai đang vây bắt, lao thẳng về phía chúng ta.  

 

Giữa tiếng hét thảm thiết của một nam nhân nào đó, ta vung đao c.h.é.m xuống.  

 

Hai con lợn rừng lập tức ngã gục.  

 

Một con bị cắt đứt cổ họng, một con bị rạch toạc bụng.  

 

Cố Lưu Vệ run lẩy bẩy từ trên cây trèo xuống, quỳ phịch xuống đất, lắp bắp nói:  

 

"Noãn tỷ, sau này ngươi chính là tỷ tỷ của ta!" 

 

06

 

Ta kết thành một bó gai, kéo theo thịt lợn rừng xuống núi, thuê xe ngựa chở lợn vào thành.  

 

Một con đưa cho mẹ ta, một con kéo thẳng đến phủ huyện lệnh.  

 

Chưa đầy nửa ngày, chuyện này đã lan truyền khắp thành, dậy sóng dư luận.  

 

Người khen kẻ chê.  

 

Có kẻ gọi ta là nữ trung hào kiệt, cũng có kẻ bảo ta là La Sát lòng dạ độc ác.  

 

Vừa bước vào cửa, ta và Cố Lưu Vệ liền bị phu nhân phạt quỳ ở từ đường.  

 

Nhìn sang Bách Phúc thúc đang nằm một bên, ta cảm thán:  

 

"Vậy là từ nay ta cũng ngang hàng với ngươi rồi nhỉ? Cả hai chúng ta đều từng cứu mạng Cố Lưu Vệ."  

 

Bách Phúc thúc sủa mấy tiếng về phía ta.  

 

Ta chẳng hiểu nó nói gì.  

 

Cứ coi như nó đang khen ta đi.  

 

Nửa đêm gió rét căm căm, ta chợt bừng tỉnh.  

 

"Khoan đã, đây là từ đường nhà ngươi, ta đâu phải người nhà họ Cố, sao ta lại phải quỳ trước tổ tiên nhà ngươi chứ?"  

 

Cố Lưu Vệ sụt sịt hít mũi:  

 

"Mẹ ta nói chờ chúng ta lớn lên, sẽ để ta cưới ngươi. Bà ấy rất thích ngươi."  

 

Ta giật mình, lập tức chê bai, dịch người ra xa một chút:  

 

"Ngươi mơ đẹp nhỉ? Một nữ hiệp hiếm có như ta, ngươi không xứng với ta đâu."  

 

Cố Lưu Vệ hiếm khi không cãi lại, cúi đầu im lặng hồi lâu.  

 

Rất lâu sau, lâu đến mức ta bắt đầu gà gật.  

 

Bên tai bỗng vang lên một giọng nói khẽ khàng:  

 

"Vậy… ngươi có thể đợi ta không? Ta nhất định sẽ trở nên thật giỏi, chờ đến ngày ta xứng với ngươi…"  

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com