Xuân Phong Mục Noãn

Chương 6



Trời vừa tờ mờ sáng, ta đã mang bức chữ đặt ngay đầu phố Lộc Thọ, quỳ thẳng tắp bên cạnh.  

 

Lớn giọng lặp đi lặp lại câu chúc:  

 

“Tần Mục Noãn, kẻ săn hai con lợn rừng, kính chúc Thái hậu vạn thọ vô cương.”  

 

Người qua kẻ lại chỉ trỏ bàn tán.  

 

Từ chỗ rụt rè ngại ngùng, ta dần trở nên tự tin, bình thản.  

 

Giọng càng lúc càng vang vọng, chân thành.  

 

Để tin tức lan truyền nhanh hơn, ta còn nhờ ba con phố ăn mày cùng rao tin giúp.  

 

Lợi ích trao đổi: Bánh bao ăn no thỏa thích.  

 

Những vị quan trên đường vào triều nhìn thấy một tiểu cô nương nhỏ bé, gầy yếu quỳ tại đây, không khỏi tò mò hỏi han.  

 

Sau đó, ai cũng cười tủm tỉm, khen ta hiểu chuyện, nhất định sau này tiền đồ rộng mở.  

 

Ta cứ ngỡ mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi.  

 

Không ngờ lại bị Hoà An công chúa lẻn ra khỏi cung tóm gọn.  

 

Nàng ta quả quyết ta là kẻ tâm cơ thâm trầm, bày trò như vậy chắc chắn có mưu đồ riêng.  

 

Một roi quất xuống, áo bông của ta rách toạc, trên cánh tay lập tức in một vết thương đỏ rực.  

 

Ta nhìn về phía gia gia trong đám đông, lắc đầu ra hiệu cho ông đừng vọng động.  

 

Gia gia chỉ có thể thu chân lại, mặt đầy sốt ruột cùng đau lòng.  

 

Hoà An công chúa ra lệnh trói ta mang đi.  

 

Tại biệt viện hoàng gia, nàng ta trực tiếp nhốt ta vào chuồng báo.  

 

"Ngươi không phải rất lợi hại sao? Bản công chúa muốn xem ngươi làm thế nào giếc được hai con mãnh thú này!"  

 

"Ta giếc lợn rừng bằng đao, giờ ta cũng cần hai thanh đao."  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nghe vậy, trong mắt Hoà An công chúa thoáng lóe lên một tia tán thưởng.  

 

Có lẽ nàng ta muốn thấy ta khóc lóc, quỳ xuống cầu xin.  

 

Nhưng ta không làm vậy.  

 

Ta chỉ bình tĩnh yêu cầu hai thanh đao.  

 

Hoà An công chúa cũng không làm khó thêm, lập tức sai người mang hai thanh lợi đao ném đến trước mặt ta.  

 

Một đực, một cái—hai con báo săn hung hãn từng bước tiến lại gần.  

 

Tốc độ của báo nhanh hơn lợn rừng rất nhiều, nhưng thể lực lại không bằng.  

 

Đây là điều ta từng nghe đám thợ săn nói.  

 

Đảo mắt quan sát xung quanh, trong lòng ta đã có chủ ý.  

 

Cởi thắt lưng, buộc đá vào một đầu, quăng lên cây quấn chặt.  

 

Lúc ta nắm dây nhảy lên, báo đã lao về phía ta.  

 

Trong đầu ta lặp đi lặp lại một câu:  

 

“Công chúa là đồ ngốc, công chúa là đồ ngốc…”  

 

Đến lần thứ ba bị móng vuốt của báo cào trúng bắp chân, ta thực sự nổi giận.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta quăng mình từ trên cây xuống, hai tay cầm đao lao thẳng về phía trước.  

 

Tin tốt là hai con báo cũng sắp kiệt sức.  

 

Tin xấu là ta cũng đã mệt lử rồi.  

 

Nhưng may mắn, ta là con người, ta có thể liều mạng.  

 

Giữa tiếng hét kinh hoàng của Hoà An công chúa, ta đ.â.m thẳng vào mắt một con báo.  

 

Thừa thắng xông lên, cắt đứt cổ họng nó.  

 

Con còn lại gầm gừ lao đến, ta đã sẵn sàng liều một phen.  

 

Không ngờ, một mũi tên sắc bén xé gió lướt qua tai ta, ghim thẳng vào da thịt con báo.  

 

Sau đó, từng mũi tên liên tiếp lao tới.  

 

Báo nằm co giật trên đất vài cái, rồi bất động.  

 

Hoà An công chúa hạ cung tiễn, kiêu hãnh hếch cằm về phía ta. 

 

10

 

"Ta sẽ tìm người chữa lành vết thương ở chân cho ngươi, thưởng cho ngươi ba mươi lượng vàng, sau đó cút đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi thêm lần nào nữa."  

 

Hoà An công chúa cúi đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy chán ghét.  

 

Ta quỳ trên đất, nhẹ nhàng lắc đầu.  

 

"Ta không cần phần thưởng của công chúa."  

 

"Ta cảnh cáo ngươi, đừng có giở trò trước mặt ta. Ta đã có thể ném ngươi vào chuồng thú một lần, thì cũng có thể ném ngươi vào lần thứ hai."  

 

Vết thương trên chân vẫn đang rỉ máu, bỏng rát đau đớn, sắc mặt ta chắc chắn không dễ coi.  

 

Nhưng ta đoán, Hoà An công chúa nhất định là một người có tâm địa thiện lương.  

 

Bởi vì ánh mắt nàng ta luôn vô thức liếc nhìn vết thương của ta, lộ rõ vẻ lo lắng.  

 

Ta ngẩng đầu, nghiêm túc nói:  

 

"Công chúa anh minh. Ta thừa nhận bản thân có tâm tư mưu cầu lợi lộc, muốn bám víu Thái hậu, người có c.h.é.m ta nuôi súc vật cũng là chuyện hợp tình hợp lý.  

 

"Nhưng trước đó, có thể cho ta gặp Thái hậu một lần không?"  

 

Có lẽ vì ta quá thẳng thắn, cũng có thể vì nàng ta tò mò ta tìm Thái hậu để làm gì, hoặc cũng có thể… nàng ta chưa từng gặp qua ai như ta.  

 

Cuối cùng, ta cũng được gặp Thái hậu.  

 

Chuyện ta làm vào sáng nay trên phố đã truyền đến tai bà.  

 

Vốn dĩ bà đã định triệu kiến ta, nay lại bị Hoà An công chúa làm ầm ĩ, ngược lại càng thêm hứng thú.  

 

Ta quỳ dưới hành lang, trong lòng không ngừng nhẩm lại lời muốn nói hàng trăm hàng ngàn lần.  

 

Nhưng câu đầu tiên Thái hậu nói khi nhìn thấy ta lại là:  

 

"Nếu ngươi đến đây vì nhà họ Cố, vậy thì không cần mở miệng nữa."  

 

Ta ngây người.  

 

Bà ấy biết hết rồi ư?  

 

Mà ta thậm chí còn chưa có cơ hội để nói.  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com