Xuân Phong Mục Noãn

Chương 7



Thái hậu gọi thái y đến bôi thuốc, băng bó vết thương cho ta, lại quở trách Hoà An công chúa nghịch ngợm hồ đồ.  

 

Thấy ta hồn bay phách lạc, Thái hậu hiếm khi mở miệng giải thích:  

 

"Nhà họ Cố đang đứng giữa đầu sóng ngọn gió. Một nha đầu nhỏ bé như ngươi cũng dám vì bọn họ cầu tình? Ngươi có mấy cái mạng đủ cho Hoàng thượng và Thái tử trút giận đây?"  

 

Sóng bất an trong lòng ta càng lúc càng cuộn trào…  

 

Thì ra chuyện nhà họ Cố chính là do Hoàng thượng và Thái tử ra tay.  

 

Vậy dù ta có năng lực thông thiên, cũng vô dụng mà thôi.  

 

"Vậy thần chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, để phu nhân và mọi người bị tống vào ngục sao?"  

 

Vất vả đường xa, đến lúc này, cuối cùng ta cũng rơi nước mắt.  

 

Trong lòng bỗng trào dâng nỗi tuyệt vọng.  

 

Thái hậu im lặng hồi lâu, không nói gì.  

 

Hoà An công chúa trừng mắt nhìn ta, ánh mắt đầy hối hận, hận không thể quay ngược thời gian, không dẫn ta vào cung.  

 

"Nhà họ Cố có ơn với ngươi thế nào, mà ngươi lại liều mạng cứu họ như vậy?"  

 

Thái hậu nhẹ giọng hỏi, trong mắt mang theo tia dò xét.  

 

Ta sững người.  

 

Nhà họ Cố có ơn gì với ta ư?  

 

Suốt sáu năm qua, ta sống ở đó ăn ngon mặc đẹp, tự do tự tại, chẳng khác gì tiểu tổ tông.  

 

Phu nhân chưa từng trói buộc ta, cũng chưa từng khắt khe với ta.  

 

Cố Lưu Vệ có quà gì, ta cũng có một phần giống hệt.  

 

Lúc gia gia bị gãy chân, nếu không nhờ lão gia mời đại phu từ xa về chữa trị, thì có lẽ giờ ông đã thành tàn phế.  

 

Mỗi dịp lễ tết, đồ ăn đồ dùng trong nhà ta đều là do phủ huyện lệnh gửi đến.  

 

Thế gian loạn lạc, biết bao người phải bán con gái để sinh tồn, nhưng nhà ta vẫn luôn được an ổn mà sống.  

 

Nếu nói là báo ân, chẳng thà nói ta chỉ đang cứu gia đình mình mà thôi.  

 

Nhà họ Cố chính là những người thân không cùng huyết thống của ta.  

 

Thái hậu gật đầu, hỏi ta có dám mang một món đồ vào Cấm viện giao cho Thần vương hay không.  

 

Nếu hắn không nhận, ta và hắn đều phải chếc.  

 

Cùng chếc!  

 

Nếu hắn nhận, ta và cả nhà họ Cố đều có thể sống.  

 

Không chút nghĩ ngợi, ta lập tức đồng ý.  

 

Làm người, quan trọng nhất là nghĩa khí.  

 

Đã có đường sống, tất nhiên phải thử một lần.  

 

Nhưng ta vẫn lo cho gia gia và mẹ.  

 

Thái hậu còn chưa lên tiếng, Hoà An công chúa đã vỗ n.g.ự.c cam đoan, bảo ta cứ yên tâm, nàng ta nhất định sẽ che chở cho gia gia và mẹ ta.  

 

"Ngươi cứ mạnh dạn mà đi!"  

 

…  

 

Cái chữ đi này, thực sự không cần nhấn mạnh như vậy đâu.  

 

Nghe rất dễ khiến người ta hiểu lầm.  

 

Ta vẫn còn chưa muốn chếc đâu. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

11

 

Ta không biết Cấm viện là nơi nào.  

 

Nhưng ta biết Thần vương là ai.  

 

Thiếu niên anh hùng, mười tám châu biên nam đều do hắn thu phục.  

 

Khi ấy, hắn mới chỉ mười sáu tuổi.  

 

Thế nhưng, sau khi khải hoàn hồi cung, Thần vương như biến thành một người khác, làm ra vô số chuyện hoang đường.  

 

Cuối cùng bị phụ hoàng chán ghét, ngay cả ngôi vị Thái tử trong tầm tay cũng bị kẻ khác cướp mất.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thần vương rơi vào kết cục bi thảm, bị giam cầm suốt đời.  

 

Tất cả những điều này, ta đều nghe từ miệng các tiên sinh kể chuyện.  

 

Thật giả thế nào, ta không rõ.  

 

Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến việc trong lòng dân chúng, hắn vẫn luôn là một vị anh hùng.  

 

*

 

Cung nhân xa xa chỉ cho ta phương hướng của Cấm viện, sau đó vội vã rời đi.  

 

Ta ôm chặt bọc đồ Thái hậu giao, khoác trên mình bộ cung nữ phục.  

 

Trên đường đi, lúc thì lén lén lút lút, lúc lại quang minh chính đại, một đường đến cửa Cấm viện.  

 

Sờ lên trán, toàn bộ đều là mồ hôi lạnh.  

 

Làm người tốt thật khó.  

 

Làm người tốt trong hoàng cung, lại càng khó hơn.  

 

Trước cửa Cấm viện có không ít thị vệ, nhưng bọn họ chỉ lười biếng ngồi hơ lửa, nhàn nhã nhấm hạt dưa.  

 

Vậy nên, ta trèo lên cây cổ thụ mọc nghiêng sau núi, lộn người vào trong viện.  

 

Bên trong khắp nơi đều là lá khô, tường đổ ngói vụn.  

 

Lúc ta đẩy cửa bước vào, Thần vương đang cong lưng nhóm lửa.  

 

Khói bốc lên mù mịt, làm ta có cảm giác như thể bản thân vừa bước vào thiên cung.  

 

"Để ta!"  

 

Ta moi hết đống củi ướt trong lò ra, ném vào một nắm tre khô, sau đó dùng ống thổi lửa thổi mạnh vài hơi.  

 

Ngọn lửa lập tức bùng cháy.  

 

Thần vương phe phẩy cây quạt, vui vẻ cảm ơn ta.  

 

Nhưng ta thật sự không hiểu, giữa trời đông mà còn quạt quạt cái gì?  

 

Định quạt bay khí lạnh sao?  

 

Không hiểu nhưng vẫn tôn trọng.  

 

*

 

Thần vương mở bọc đồ ta mang đến, sắc mặt hắn không đổi.  

 

Nhưng ta thì sợ đến mức ngã phịch xuống đất.  

 

Bên trong vậy mà lại là ngọc tỷ*!  

 

(Ngọc tỷ: Ấn tín của Hoàng đế, tượng trưng cho vương quyền.)  

 

"Ngươi là ai?"  

 

Giọng nói ôn hòa của Thần vương trong khoảnh khắc trở nên uy nghiêm, mang theo áp lực đáng sợ.  

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com