Nàng rụt tay lại, rèm trúc "xoạt" một tiếng hạ xuống.
Mặc dù không có cái lý là tặng đồ cho đối phương thì đối phương phải nhận, nhưng dù sao đây cũng là thứ Vệ Trăn đã tốn không ít công sức làm, bị từ chối thẳng thừng như vậy, trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút hụt hẫng.
Nhưng Vệ Trăn chỉ thất vọng một lát, khẽ mỉm cười, quay người nói với Lương Thiền: "Cứ cất chiếc nón lá đi đã, rồi sẽ có lúc dùng đến."
Vừa dứt lời, bên ngoài giọng Kỳ Yến vang lên: "Ta không nói là không thích."
Ánh mắt Vệ Trăn xuyên qua khe hở của rèm trúc bắt được khuôn mặt hắn: "Nhưng thiếu tướng quân không phải nói không cần sao?"
Kỳ Yến tiến lại gần xe ngựa: "Chiếc nón lá đó là nàng làm cho ta?"
Vệ Trăn lập tức phủ nhận: "Không phải."
Vệ Trăn ngồi như trên đống lửa, má nàng dần nóng lên, cảm thấy hình như hắn đã phát hiện ra điều gì đó?
Bên ngoài không có tiếng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa giòn giã, rất lâu sau hắn mới nói: "Hôm qua thị vệ mang rèm trúc dự phòng vào xe của nàng, ta ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh nàng làm nón lá."
Một cảm xúc nóng ran tức thì từ đỉnh đầu đổ xuống, lời nói dối của Vệ Trăn bị vạch trần ngay trước mặt, đầu ngón tay nắm chặt vạt váy.
Nàng từ nhỏ nàng đã bị nuôi dạy nghiêm khắc với tư cách là thái tử phi tương lai, trước mặt mọi người đều có thể thể hiện sự đoan trang, chỉ khi đối mặt với Kỳ Yến, gần đây nàng lại rụt rè, quá cẩn trọng.
Nàng thẳng lưng, cố gắng giữ giọng nói của mình bình tĩnh như trước: "Là ta làm, thiếu tướng quân còn cần không?"
Thiếu niên đưa tay về phía nàng: "Chưa từng nói không cần, Vệ tiểu thư thu về nhanh quá, tại hạ căn bản không kịp nhận."
Nàng vén rèm trúc lên lại, Kỳ Yến vừa định nhận lấy vật đó, đúng lúc ấy, phía sau có tiếng vó ngựa tiến đến.
Vệ Lăng nói: "A tỷ, sao tỷ chỉ làm nón lá cho Kỳ Yến mà không làm cho ta?"
Vệ Lăng đưa tay định lấy chiếc nón lá, không ngờ đã bị Kỳ Yến nhanh chân hơn một bước lấy đi. Vệ Lăng nghi ngờ nhìn hắn.
Vệ Trăn cũng không ngờ lại bị Vệ Lăng bắt gặp, nói: "Vậy ta cũng làm cho đệ một cái nhé?"
Kỳ Yến lại lên tiếng: "Tay nàng bị thương, còn làm được không?"
Hắn nhìn bàn tay Vệ Trăn buông thõng bên hông, trên đầu ngón tay nàng có thêm vài vết thương và vết đỏ mới, chắc là do tre cứa.
Vệ Trăn nhận ra ánh mắt của hắn, rụt tay lại: "Không sao đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ Yến không nói gì thêm, còn Vệ Lăng nghe vậy, lại bảo Vệ Trăn không cần đặc biệt làm nón lá cho mình nữa.
Chiếc rèm hạ xuống, bên ngoài xe, Vệ Lăng quay đầu lại, nhìn Kỳ Yến nói: "A tỷ của ta thật sự rất tốt, đối xử với huynh cũng không tệ, hôm nay tỷ ấy còn làm nón lá cho huynh mà không làm cho ta."
Kỳ Yến trầm ngâm một lát, đột nhiên quay đầu ngựa. Vệ Lăng lớn tiếng hỏi: "Huynh đi đâu vậy?"
"Lát nữa quay lại."
Vệ Lăng chưa kịp phản ứng, Kỳ Yến đã kéo dây cương phi ngựa về phía sau, bụi đất cuồn cuộn.
Một lát sau, bên ngoài xe vang lên tiếng bước chân. Vệ Trăn trong xe nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài: "Công chúa, thiếu tướng quân sai nô tỳ đến đưa t.h.u.ố.c cho người, ngài ấy nói tay người bị thương, nên dùng t.h.u.ố.c càng sớm càng tốt."
Vệ Trăn hai tay nhận lấy lọ t.h.u.ố.c do người bên cạnh Kỳ Yến đưa tới: "Thay ta cảm tạ tướng quân của các ngươi."
"Không có gì, thiếu tướng quân nói t.h.u.ố.c đó phải dùng kịp thời, nếu không vết thương sẽ không lành, còn ảnh hưởng đến việc người chơi đàn nữa."
Hắn đưa t.h.u.ố.c đến, hóa ra chỉ là lo lắng chuyện này.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn cụp mắt xuống, đặt lọ sứ lên bàn, khẽ nói: "Được."
Buổi chiều nắng nóng gay gắt, tiếng bánh xe đơn điệu văng vẳng bên tai, khiến người ta buồn ngủ.
Khi Kỳ Yến trở về, thấy ánh nắng chiều tràn ngập trong xe, thiếu nữ dựa vào thành xe ngủ say, vẻ mặt tĩnh lặng. Trên bàn trước mặt nàng, vài chiếc lọ sứ đặt lộn xộn, nhưng chưa từng được mở ra dùng.
Khi xe ngựa cán qua một viên đá nhỏ, xe bị xóc nảy một cái, thiếu nữ mở mắt tỉnh dậy.
"Dậy rồi?" Kỳ Yến hỏi: "Thuốc ta sai người hầu đưa cho nàng, nàng vẫn chưa dùng?"
Vệ Trăn ngồi dậy, khẽ ừ một tiếng, giọng mũi mềm mại, còn mang theo chút hờn dỗi của người vừa tỉnh ngủ.
Kỳ Yến tựa vào rèm trúc, nói: "Chiếc nón lá nàng làm, ta không hề không thích, trước đó chỉ chạm vào một góc nón, đã biết nó được đan rất tinh xảo."
"Nàng vén rèm lên một chút." Giọng hắn nhẹ nhàng.
Vệ Trăn nói: "Thiếu tướng quân có gì muốn nói? Cứ nói với ta như vậy đi."
Chiếc rèm xe được vén lên, một bàn tay thanh thoát như ngọc trúc thò vào trong xe, Vệ Trăn nhìn vật được đưa tới trong tay hắn, không khỏi sững sờ.
Đó là một vòng hoa được kết từ cành hoa, tinh xảo và đẹp mắt, những nụ hoa nhỏ nhắn xinh xắn, đáng yêu, xung quanh còn đính thêm ngọc trai.