Ban đêm, binh lính ngồi nghỉ dưới gốc cây, dựa vào lửa trại uống rượu ăn thịt, trò chuyện trời đất.
Một tên lính nói: "Ta thích cô nương nhà bên cạnh, không định cưới nàng ấy, chỉ muốn sau này có thể cùng nàng ấy một đêm xuân tình…"
"Này nhé, nếu ngươi thích một nữ tử, muốn nói chuyện yêu đương với nàng ấy, đó là tình cảm nam nữ bình thường, nhưng nếu ngươi cứ nghĩ đến thân thể người ta, đó là hạ lưu!"
Đi ngang qua doanh trại, Kỳ Yến nghe thấy cuộc trò chuyện của lính tráng, nhìn họ một cách kỳ lạ.
Lại một ngày trời sáng, đoàn xe sớm khởi hành. Trời càng lúc càng nóng, nắng gắt nhuộm cỏ dại thành một màu vàng úa.
Vệ Trăn ngồi trên ngựa, hỏi thị nữ: "Chúng ta còn mấy ngày nữa thì đến bến đò?"
Thị nữ đáp: "Khoảng năm sáu ngày."
Đi đường trong thời tiết này, đối với ngựa và lính tráng đều là dày vò, vì vậy đoàn xe quyết định chia làm hai đường, một đội bỏ đường bộ đi đường thủy, trước tiên hộ tống Công chúa đến bến đò lên thuyền đi về phía Bắc. Số lính còn lại thì ở phía sau hộ tống của hồi môn, không cần vội vã, sẽ đến Tấn quốc vào những ngày sau đó.
Nhưng dù nói đoàn quân năm sáu ngày sẽ đến bến đò, nhưng đường đi cũng không dễ dàng.
Vệ Trăn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Kỳ Yến cao ngạo ngồi trên con bạch mã, nắng gắt cứ thế chiếu thẳng vào hắn.
Hắn đi đường ung dung tự tại, trong khi lính tráng xung quanh thì mồ hôi đầm đìa.
Tháng này trôi qua, ngay cả Vệ Lăng cũng đen đi không ít, ngược lại khuôn mặt Kỳ Yến vẫn trắng như ngọc như xưa, không phải màu trắng lạnh lẽo tái nhợt, mà là màu ngọc bích trong suốt, toát lên vẻ khỏe mạnh và anh tuấn, có lẽ là trời sinh được trời ưu ái, thế nào cũng không đen được.
Nhưng vất vả là thật.
Dù mặt trời có gay gắt đến đâu, hắn cũng phải canh gác bên ngoài xe ngựa của Vệ Trăn, chỉ khi dạy nàng bài đàn, hắn mới có thể lên xe ngựa nghỉ ngơi một lát.
Vệ Trăn thấy mái tóc mai của thiếu niên hơi ẩm ướt, liền sai thị nữ ra ngoài đưa cho hắn một chén trà, sau đó đứng dậy đi đến tủ bên cạnh, mở cửa tủ tìm đồ.
Lương Thiền hỏi: "Công chúa muốn tìm gì ạ?"
Vệ Trăn đáp: "Trên xe có rèm trúc dự phòng không?"
"Có ạ, nhưng ở trong xe quân nhu phía sau, Công chúa định làm gì ạ?"
Kỳ Yến đã làm hộ vệ cho nàng, vậy Vệ Trăn cũng không thể trơ mắt nhìn hắn bị nắng thiêu đốt, muốn dùng trúc làm cho Kỳ Yến một chiếc nón lá, che bớt cái nắng gay gắt.
Vệ Trăn trước đây ở phương Nam đã theo tổ phụ học được không ít thứ, đương nhiên cũng bao gồm đan nón lá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tổ phụ yêu thương bách tính như con ruột, vào mùa thu hoạch thường đích thân xuống đồng cày cấy, thấy bách tính bị say nắng do cày ruộng, cũng từng tự tay đan nón lá tặng cho nông phu nông phụ, Vệ Trăn cũng học theo.
Mặc dù đã cách mấy năm rồi, nhưng nàng vẫn nhớ đại khái các bước.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Không lâu sau, hộ vệ mang rèm trúc dự phòng vào.
Lương Thiền đứng bên cạnh nhìn.
Vệ Trăn lấy d.a.o găm, chặt đứt một đoạn tre, sau đó chẻ đoạn tre đó ra, vót thành vài sợi tre dài và mỏng.
Ngón tay thiếu nữ khéo léo, động tác thành thạo, quấn sợi tre thành một vòng cố định, rất nhanh đã có hình dáng sơ bộ của một chiếc nón lá.
Vài giọt mồ hôi lăn dài trên chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, tí tách rơi xuống mặt bàn, còn ánh mắt nàng nóng bỏng sáng ngời, khi làm việc thần sắc đặc biệt nghiêm túc, khiến người ta nhìn vào không thể rời mắt.
Vệ Trăn tốn rất nhiều công sức, cho đến ngày thứ hai mới làm xong chiếc nón lá này.
Nàng gọi: "Thiếu tướng quân."
Kỳ Yến ghé vào cửa xe: "Sao vậy?"
Vệ Trăn hỏi: "Đến giữa trưa rồi, thiếu tướng quân có cần nghỉ ngơi một lát không?"
"Không cần." Hắn quay mặt đi, bị vật trong tay Vệ Trăn thu hút sự chú ý.
Vệ Trăn đưa chiếc nón lá cho hắn: "Thời tiết càng lúc càng oi bức, ta thấy thiếu tướng quân ngày ngày phơi mình dưới nắng gắt, sợ thiếu tướng quân khó chịu vì nắng nóng, nên đã sai thị nữ làm một chiếc nón lá, thiếu tướng quân có cần không?"
Khi Vệ Trăn làm nón lá, nàng cố ý kéo rèm xuống, còn cẩn thận che vải bông, không cho một tia sáng nào lọt vào, luôn tránh Kỳ Yến. Hắn chắc hẳn không biết đây là do nàng làm.
Hắn ngước mắt lên, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử phía sau cửa sổ, hỏi: "Nàng sai thị nữ làm cho ta?"
Vệ Trăn nói: "Nếu gần đây có thành trì, ta còn có thể sai thị nữ vào thành mua nón lá, nhưng mấy chục dặm xung quanh đều không có người, đành phải sai thị nữ tự tay đan một cái. Thiếu tướng quân thấy thế nào?"
Kỳ Yến nhìn chiếc nón lá, lại hỏi: "Thị nữ làm?"
Vệ Trăn lại gật đầu.
Kỳ Yến nói: "Ta không cần."
Bàn tay Vệ Trăn đang đặt trên khung cửa sổ khẽ siết lại, nàng nhẹ nhàng nói: "Nếu thiếu tướng quân không thích thì thôi vậy."