Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 106



 

Kỳ Yến nói: "Hôm nay dạy xong sớm cho nàng, ta cũng tiện về nghỉ ngơi sớm."

 

Hắn nghiêng người đến, Vệ Trăn chưa kịp lùi lại, mặt hắn đã cách nàng một tấc: "Là a đệ của nàng muốn ta ở bên cạnh nàng, nó sợ những người đàn ông khác thèm muốn nàng, bảo ta canh chừng họ, không cho họ đến gần, tiếp xúc thân mật với nàng."

 

Giọng nói trầm thấp của hắn lướt qua vành tai nàng, như hạt cát ma sát trái tim nàng.

 

Vành tai Vệ Trăn tê dại. Hắn nói không cho phép người đàn ông khác đến gần nàng, nhưng chính hắn lại kề sát nói chuyện với nàng như vậy, chẳng lẽ không tính là thân mật sao?

 

Nàng chuyển đề tài: "Vậy thiếu tướng quân bây giờ lên lớp giảng bài sao?"

 

Kỳ Yến gật đầu, hạ rèm xuống, không lâu sau cỗ xe ngựa khẽ rung, hắn khom lưng từ ngoài rèm bước vào.

 

Bên trong xe cực kỳ rộng rãi, nhưng vì sự xuất hiện của hắn mà bỗng trở nên chật hẹp.

 

Lương Thiền từ tủ bên cạnh lấy ra cây đàn Ngô Đồng, đặt lên bàn, rồi cung kính lui ra ngoài.

 

Trong xe chỉ còn lại hai người.

 

Vệ Trăn đặt hai tay lên mặt đàn, vừa gảy một cái, một cảm giác đau nhói truyền đến từ đầu ngón tay.

 

Vết thương chưa lành ở đầu ngón tay lại bị dây đàn cào xước, vài giọt m.á.u rơi trên dây đàn.

 

Kỳ Yến thấy ngón tay nàng run rẩy, m.á.u không ngừng rỉ ra, khẽ nhíu mày: "Tay nàng bị thương, không thể đàn. Trước đó ta đã sai người đưa t.h.u.ố.c cho nàng, nàng chưa kịp bôi t.h.u.ố.c sao?"

 

Vệ Trăn lắc đầu.

 

Kỳ Yến cầm lọ t.h.u.ố.c trên tủ, nói: "Đến đây, ta giúp nàng bôi thuốc."

 

Vệ Trăn đứng dậy từ sau bàn, đi vòng đến trước mặt hắn. Hắn ra hiệu nàng đưa tay ra, Vệ Trăn làm theo, ban đầu còn lo hắn dùng sức quá mạnh, nhưng hắn nhẹ nhàng đỡ lấy tay phải của nàng, lực nhẹ nhàng như lông vũ.

 

Thiếu niên đổ bột t.h.u.ố.c lên vết thương, cảm giác nóng rát lập tức truyền đến từ đầu ngón tay. Vệ Trăn định rút tay về, bị Kỳ Yến nắm chặt.

 

"Nhịn một chút." Hắn nói.

 

Hắn kéo nàng đến trước mặt, hai người ngồi đối diện nhau. Hắn bôi t.h.u.ố.c cho nàng, động tác tỉ mỉ và dịu dàng.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Ánh mắt Vệ Trăn vừa vặn rơi trên đôi mắt hắn.

 

Ánh nến phác họa khuôn mặt hắn, thiếu niên tướng quân mũi cao môi mỏng, đường nét thanh tú, đẹp đến lạ thường. Người ngoài đều nói hắn giống mặt trời chói chang trên trời, xa vời không thể chạm tới, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đến gần. Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn chứa đựng sự dịu dàng nhìn nàng, giống như viên ngọc sáng, khiến lòng người ngứa ngáy.

 

Kỳ Yến đột nhiên ngẩng lên, lập tức bắt được ánh mắt của nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vệ Trăn tránh ánh mắt hắn, cụp mắt xuống, nhưng lại thấy tay mình và năm ngón tay hắn đang giao nắm vào nhau.

 

Là khi hắn bôi t.h.u.ố.c cho nàng, vô tình nắm lấy.

 

Đầu ngón tay nàng khẽ co lại, lòng bàn tay hơi tê, nghe hắn dặn dò bên tai: "Trước khi vết thương lành hẳn, tay cố gắng đừng chạm nước, những ngày này cũng đừng chạm vào đàn nữa."

 

Vệ Trăn gật đầu nói được.

 

Hắn nhìn nàng, nửa ngày mới mở miệng: "Vệ Trăn, thật ra nàng không cần phải làm nón cho ta, lại còn khiến mình bị thương."

 

Vệ Trăn nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, ta không yếu ớt đến mức không chịu nổi một chút vết thương."

 

"Không phải nói nàng yếu ớt, mà là nàng không cần phải vì ta mà làm mình bị thương."

 

Giọng nói từ tính của Kỳ Yến gần ngay bên tai, Vệ Trăn nghiêng mặt, thấy ánh nến chiếu bóng của họ lên cửa sổ, thiếu nam thiếu nữ kề cổ thì thầm, như đang thủ thỉ bên tai nhau.

 

Vệ Trăn lùi người về phía sau, bị Kỳ Yến kéo lại, hai tay nàng siết chặt hơn, vạt áo rủ xuống đất chồng lên nhau.

 

Vệ Trăn trả lời: "Thiếu tướng quân, khi ta làm nón cho ngài không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn làm thì làm thôi. Ta biết thiếu tướng quân nói vậy là sợ làm phiền ta, không sao cả, ta chưa bao giờ thấy phiền."

 

"Thiếu tướng quân có thích chiếc nón đó không?"

 

Ánh nến vàng vọt làm khuôn mặt nàng thêm vài phần mềm mại, ở khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn rõ hàng mi dài cong vút của nàng. Trái tim Kỳ Yến bị ánh mắt nàng lay động đến ngẩn ngơ, khẽ nói: "Thích."

 

Vệ Trăn mỉm cười.

 

Kỳ Yến hoàn hồn, buông tay nàng ra, nói: "Hôm nay không học đàn nữa. Nàng nhớ phải thay t.h.u.ố.c thường xuyên, vết thương mùa hè không được bịt kín."

 

Vệ Trăn nói: "Vâng."

 

Kỳ Yến cúi người cuốn rèm: "Vậy ta đi trước đây."

 

Vệ Trăn tiễn hắn ra ngoài, sau khi trở về, cúi đầu nhìn lòng bàn tay vừa được hắn nắm, ngón tay ấm áp, vẫn còn hơi ấm từ bàn tay hắn.

 

Kỳ Yến nói, sẽ giúp Vệ Lăng canh chừng những người đàn ông khác, không cho phép họ đến gần nàng, không cho phép họ quá thân mật với nàng.

 

Quá thân mật là loại thân mật nào, vừa rồi họ kề tai thủ thỉ, kề cổ nói chuyện... có tính không?

 

Hàng mi dày của Vệ Trăn cụp xuống, che giấu mọi cảm xúc.

 

Sáng sớm hôm sau trời vừa rạng, đoàn xe đã sớm lên đường.