Kỳ Yến và Vệ Lăng cưỡi ngựa song song, mây nhẹ lướt qua khe núi, gió mát thổi đến sảng khoái, các thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, áo bào bay phấp phới.
Vệ Trăn ngồi bên cửa sổ, cúi đầu đọc sách, giọng Kỳ Yến theo gió bay vào: "Tay nàng đỡ hơn chưa?"
Bàn tay nàng đặt bên cửa sổ, được hắn nhẹ nhàng nắm lấy.
Vệ Trăn vô thức nhìn về phía Vệ Lăng phía sau hắn.
Vệ Lăng đang quay đầu nói chuyện với người khác, hiển nhiên không để ý phía sau, huynh đệ tốt và a tỷ của hắn đang nắm tay nhau.
Vệ Trăn sợ Vệ Lăng phát hiện, lại không thể trực tiếp rút tay ra khỏi tay Kỳ Yến, đầu ngón tay căng thẳng đến đỏ ửng.
Nàng nói: "Đỡ nhiều rồi, qua một đêm đã không còn đau nhiều nữa, đa tạ thiếu tướng quân sáng nay đến giúp ta bôi thuốc."
Đang nói, Vệ Lăng đã quay đầu lại, tim Vệ Trăn đập mạnh, vội vàng kéo ống tay áo Kỳ Yến, kéo tay hắn vào cửa sổ, mượn thành xe làm vật cản, che khuất tầm nhìn của người ngoài.
Kỳ Yến vốn đang kiểm tra băng gạc trên tay nàng, bị kéo như vậy, năm ngón tay của cô gái trực tiếp trượt vào kẽ ngón tay hắn.
Cảm giác mềm mại của da thịt còn mượt mà hơn cả lụa, hắn thậm chí có thể cảm nhận được mạch đập của nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, đầu ngón tay chạm vào nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, đều toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cỗ xe ngựa tiếp tục lăn bánh, hai người cứ thế đan mười ngón tay vào nhau.
Khi Vệ Lăng cưỡi ngựa đến gần, Kỳ Yến khẽ cúi người: "Hôm nay ta cần đi trước dẫn đường, lát nữa Vệ Lăng sẽ ở bên cạnh xe ngựa của nàng."
Kỳ Yến nói xong, từ từ buông tay nàng ra, cưỡi ngựa đi về phía trước.
Vệ Lăng nhìn bóng lưng hắn, nói: "Sao ta vừa đến, tỷ và hắn lại không nói chuyện nữa? Hai người có chuyện gì mà ta không được nghe sao?"
Đôi mắt Vệ Trăn cong cong, cười hỏi: "Đâu có? Ta có chuyện gì mà phải giấu đệ chứ."
Trên mặt nàng không chút xao động, thực ra trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Vệ Lăng nói: "A tỷ hôm qua sao lại giúp Kỳ Yến làm nón? Thực ra hộ tống tỷ là trách nhiệm của hắn, tỷ cũng không cần vì ta mà quá chăm sóc hắn, cứ coi hắn như một thị vệ bình thường là được rồi."
Vệ Trăn nào có vì hắn mà chăm sóc Kỳ Yến, lắc đầu: "Hắn là thiếu tướng quân Sở quốc, lại là ngoại tôn của Tấn Vương, thân phận không tầm thường, ta làm sao có thể đối xử tùy tiện?"
Vệ Lăng nghe xong nhíu mày: "Tóm lại tỷ cũng đừng quá để tâm đến hắn, hắn là huynh đệ của ta, sẽ không vì chuyện gì mà bạc đãi tỷ đâu."
Vệ Trăn cười nói: "Ta biết rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng cười tươi như hoa, đôi mắt sáng rực, hoàn toàn không giống như có chuyện gì giấu hắn, Vệ Lăng cũng không nghi ngờ gì.
Đến tối, gió lớn nổi lên, mây đen đột nhiên cuộn trào, gần như muốn lật tung mui xe, trận mưa lớn này đến rất dữ dội, Vệ Lăng và Kỳ Yến bất chấp mưa gió chỉ huy đội ngũ tiến lên.
Hành trình đến bến phà lẽ ra chỉ mất ba ngày, nhưng vì bị mưa lớn cản trở, phải đến tận ngày thứ năm mới đến nơi.
Trong khoảng thời gian này, Vệ Trăn và Kỳ Yến hầu như không gặp mặt.
Vệ Trăn cùng mọi người lên mạn thuyền.
Đội thuyền đi về phía bắc gồm mười chiếc thuyền, chiếc thuyền lớn của Công chúa hòa thân ở chính giữa, được các thuyền xung quanh vây quanh bảo vệ.
Vệ Trăn lên trên, nhìn ra sông, thấy một người ở mũi thuyền, chính là Cơ Ốc.
Ngoài Vệ Lăng và Kỳ Yến, Cảnh Hằng, Cơ Ốc cũng cùng thuyền với nàng.
Nàng và Cơ Ốc sau buổi nói chuyện hôm đó chưa từng gặp riêng, lúc này Cơ Ốc đang đi cùng sứ thần Tấn quốc, thấy Vệ Trăn, sứ thần liền giục Cơ Ốc tiến lên nói chuyện với Vệ Trăn.
Cơ Ốc lại đứng yên tại chỗ, không chịu nhúc nhích, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo, non nớt.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn gật đầu đáp lại một nụ cười, rồi đi vào khoang thuyền.
Thuyền khởi hành vào buổi tối, rẽ nước sông, hướng về phía bắc.
Các binh sĩ đứng ở mũi thuyền ngắm cảnh. Hai bên bờ núi xanh tươi, trên sông khói sóng mịt mù.
Thế nhưng, Vệ Trăn trong khoang thuyền lại không được dễ chịu như vậy. Khi ở phương Nam nàng rất ít khi rời nhà, rất ít khi đi thuyền, nên sau khi lên thuyền liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khoang thuyền chông chênh, cả người nàng cũng như đang trôi nổi trên mặt nước, khí huyết trong bụng chao đảo theo nhịp sóng.
Thêm vào đó, những ngày mưa lớn liên tục, nàng lại bị cảm lạnh trong xe ngựa, đến tối, Vệ Trăn toàn thân rã rời, vô lực nằm gục trên bàn.
Có tiếng gõ cửa khoang thuyền, Vệ Trăn tưởng Lương Thiền đi pha trà đã về, không nghĩ nhiều.
Cho đến khi một bóng người cao lớn đổ xuống bên cạnh, Vệ Trăn quay đầu lại, trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng của Kỳ Yến.
Hắn đặt cây đàn ngô đồng lên bàn, nhướng mày nhìn nàng một cái.
Hắn đến để dạy nàng đ.á.n.h đàn.