Ngoài cửa, Vệ Lăng theo sát bước vào, nói: "Sao trong phòng a tỷ không đốt đèn, thị nữ đi đâu rồi?"
Vệ Trăn thực sự không còn sức để trả lời.
Kỳ Yến đứng cạnh bàn, thấy sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, liền ngồi xổm xuống hỏi: "Sao vậy?"
Gương mặt thiếu niên gần như chạm vào chóp mũi nàng.
Vệ Trăn hơi thở yếu ớt, mái tóc dài tán loạn trên bàn, nhẹ giọng nói: "Ta không sao."
Hắn hỏi: "Hôm nay còn có thể học không?"
Nghe vậy, nàng cố gắng đứng dậy.
Mấy ngày nay mưa lớn liên tục, Kỳ Yến bất chấp mưa gió chỉ huy đội ngũ tiến lên, không có thời gian dạy nàng đ.á.n.h đàn, thêm vào đó ngón tay nàng bị thương, đã bỏ bê luyện đàn mấy ngày rồi.
Vệ Trăn sợ nếu không nhanh chóng luyện tập, đến Tấn quốc e rằng sẽ muộn.
Một con sóng vỗ vào, thân thuyền theo đó rung chuyển, thiếu nữ đứng không vững, loạng choạng ngã về phía trước.
Kỳ Yến sợ nàng ngã, hai tay đỡ lấy cánh tay nàng.
Thân thể thiếu nữ mềm nhũn, ngẩng đầu trong vòng tay hắn, mái tóc dài xõa trên cánh tay hắn.
Kỳ Yến cúi đầu nói: "Nàng còn học được không?"
Vệ Trăn mắt díp lại, cảm thấy mình bị cảm lạnh do dầm mưa, nàng lẩm bẩm: "Phải học."
Không xa phía trước, Vệ Lăng đang lục tìm diêm ở tủ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"A tỷ, Cơ Ốc cũng ở trên thuyền, ta không yên tâm hắn, mấy ngày nay tỷ đừng gặp riêng hắn…"
"Ầm——" Một tia lửa x.é to.ạc màn đêm, ngọn nến thắp sáng cả căn phòng.
Hắn quay người lại, cảnh tượng trước mắt đập vào mắt, khiến cả người hắn đứng sững lại.
Bên bàn, một nam một nữ đang tựa vào nhau.
A tỷ vốn lạnh lùng của mình, đang yếu ớt dựa vào lòng bạn hữu, thì thầm gì đó vào tai hắn.
Mà bạn hữu lại không lập tức đẩy nàng ra, cánh tay lại vô thức đặt hờ trên eo nàng.
Khi khoang thuyền lại rung chuyển, hai người ôm chặt lấy nhau, lần này Vệ Trăn hoàn toàn ngả vào vòng tay bạn hữu.
Vệ Lăng cứng đờ người: "Kỳ Yến huynh…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng bước chân vang lên, Vệ Lăng bước đến bên bàn nói: "Kỳ Yến, sao huynh lại ôm a tỷ của ta?"
Hai người cùng quay đầu lại, tiếng nói này đ.á.n.h thức Vệ Trăn khỏi cơn mơ màng. Nhận ra mình đang dựa vào vòng tay Kỳ Yến, nàng vội vàng lùi lại một bước, giữ khoảng cách với hắn.
Kỳ Yến chậm rãi hạ tay đang đỡ nàng xuống, nhìn Vệ Lăng: "A tỷ của đệ bị say sóng, đệ không nhận ra sao?"
Vệ Trăn đưa tay xoa trán: "Vừa rồi một con sóng đ.á.n.h vào thuyền, ta suýt nữa thì ngã. Đa tạ Thiếu tướng quân đã giúp đỡ ta."
Kỳ Yến vén áo ngồi xuống cạnh bàn, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh, thấy Vệ Lăng đang nhìn chằm chằm mình, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Vẻ mặt thản nhiên của hắn khiến Vệ Lăng trông như đang suy nghĩ quá nhiều.
Kỳ Yến nói: "A Lăng cảm thấy ta vừa ôm a tỷ của đệ là hành vi không thích hợp, quá thô lỗ sao?"
Vệ Lăng lắc đầu: "Đương nhiên không phải, sao huynh lại nghĩ vậy?"
Vệ Lăng hiểu Kỳ Yến, bao nhiêu cô nương ở kinh đô thầm mến Kỳ Thiếu tướng quân, nếu Kỳ Yến có lòng với chuyện phong nguyệt, tự nhiên muốn làm thì đã làm từ lâu rồi, thế nhưng bấy lâu nay, chưa từng có tin đồn nào về chuyện phong lưu của hắn, có thể thấy nhân phẩm hắn đoan chính, phẩm hạnh đáng tin cậy.
Người ta thường nói bạn hữu thê bất khả khi, bạn hữu tỷ cũng là đạo lý đó.
Huống hồ Vệ Trăn thân phận không tầm thường, là Công chúa hòa thân của Sở quốc. Vệ Lăng biết Kỳ Yến tuyệt đối sẽ không làm chuyện quá giới hạn.
Nhưng không thể phủ nhận là, khi cảnh tượng vừa rồi đập vào mắt Vệ Lăng, khiến tim hắn chấn động.
Nhưng khúc mắc này nhanh chóng được bỏ qua, Vệ Lăng nhìn Vệ Trăn, đôi mắt sáng lấp lánh: "A tỷ cảm thấy khó chịu sao? Lát nữa ta sẽ đi gọi y công kê t.h.u.ố.c chống say sóng cho tỷ."
Kỳ Yến vuốt ve mặt đàn ngô đồng.
Vệ Trăn nghe tiếng đàn, cười nói: "A Lăng, ta phải học rồi, luyện đàn cần yên tĩnh."
Vệ Lăng hiểu ý, gật đầu với Kỳ Yến, cáo lui rời khỏi phòng.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng đàn từ ngón tay Kỳ Yến tuôn trào ra, thanh tao và xa xăm như tiếng đá va vào băng vụn.
Vệ Trăn yên lặng nghe một lúc, tiếng đàn đột ngột dừng lại, người đối diện nói: "Nàng thực sự có thể gắng gượng để học sao?"
Vệ Trăn đương nhiên muốn luyện đàn, nàng đưa tay xoa mặt, thẳng lưng: "Lần trước Thiếu tướng quân dạy, có nói với ta về quyển đầu tiên của cầm phổ do Công chúa Cơ Cầm để lại, đúng không?"
Kỳ Yến thấy nàng không có ý định nghỉ ngơi, đã hạ tay xuống khẽ gảy dây đàn, cũng không khuyên nàng nữa, bắt đầu giảng bài.
"Đúng vậy, lần trước đã nói đến khúc 'Phần Thủy', do mẫu thân ta sáng tác, thích hợp cho người mới học luyện tập."
Ngọn nến khẽ lay động, ánh sáng mờ ảo, chiếu lên bóng dáng hai người đang quỳ ngồi bên bàn.