Đôi môi cô nương tiếp tục ngậm lấy nước quả, môi son khẽ hé mở, từng chút từng chút c.ắ.n thịt quả vào miệng, khi đã c.ắ.n hết vào, môi nàng cọ qua đầu ngón tay hắn.
Dù chỉ trong chốc lát, nhưng cảm giác mềm mại đó vẫn truyền đến lòng bàn tay Kỳ Yến.
Vệ Trăn nuốt thịt quả xuống, nước quả lạnh lẽo phần nào làm dịu đi cảm giác khô nóng trong cổ họng.
Nàng ngước mắt nhìn Kỳ Yến lại cầm một quả mận khác, những ngón tay thon dài như măng, từ từ tách ra, một lần nữa đưa thịt quả đến bên môi nàng.
Vệ Trăn đối mắt với hắn, khẽ c.ắ.n quả mận.
Thịt quả được đầu lưỡi bao bọc, lần này khi nàng c.ắ.n hết thịt quả vào, lại không ngờ đầu lưỡi chạm vào đầu ngón tay hắn.
Cảm giác tê dại chạy dọc lên cổ, Vệ Trăn nhận ra mình đã làm gì, không khỏi khựng lại một nhịp.
Sau đó, môi nàng bị ngón tay hắn chạm vào, mạnh mẽ cọ một cái, rồi một cái nữa.
Đầu ngón tay chai sần của hắn lướt qua đôi môi đỏ mọng của nàng, khiến Vệ Trăn run lên.
Ánh nến vàng vọt, mơ hồ bao phủ lấy họ, như thể mang theo hơi ấm.
Kỳ Yến cúi ánh mắt xuống, dừng lại trên môi nàng.
"Thiếu tướng quân." Môi đỏ của nàng hé mở rồi khép lại, chạm vào lòng bàn tay hắn.
Đôi môi đỏ mọng như vậy, ẩm ướt và mọng nước, nhìn khiến người ta muốn dùng đầu ngón tay ấn lên, mạnh mẽ chà đạp, giẫm nát một phen.
Kỳ Yến nhận ra, trong khoảnh khắc, hắn lại bùng lên ý nghĩ tồi tệ đối với nàng.
Vệ Trăn nâng đôi tay trắng nõn, nắm lấy cổ tay hắn, từ từ kéo tay hắn ra, ấn xuống mặt đất.
Đầu ngón tay nàng mềm mại, tinh tế, giống hệt cảm giác đầu lưỡi nàng.
Hắn và nàng tựa vào nhau, Vệ Trăn chìm đắm trong hơi thở của hắn, một cơn run rẩy bò dọc theo xương cụt lên.
Nếu trước đây họ giao du, những tiếp xúc cơ thể đều là vô tình, không mang mục đích nam nữ nồng nhiệt, thì hành động vừa rồi của nàng lại giống như cố ý quyến rũ.
Vệ Trăn lại đối mặt với đôi mắt u ám của Kỳ Yến, liền cảm thấy có chút chột dạ.
Nàng cố gắng lảng tránh chuyện này: "Thiếu tướng quân nói tối nay còn có việc, phải xuống khoang tàu dưới, phải không?"
Việc chuyển đề tài đột ngột như vậy, càng cho thấy sự chột dạ của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn đột nhiên đến gần, hơi thở quấn quýt trong gang tấc, Vệ Trăn dựa lưng vào án kỷ, án kỷ cọ vào mặt đất, phát ra tiếng động trầm đục.
Tay nàng bị hắn đẩy ngược xuống đất, đầu ngón tay không thể cử động. Ánh mắt u tối của Kỳ Yến nhìn nàng, khiến lòng nàng nóng ran, như thể chưa từng thấy vẻ mặt như vậy trên mặt hắn, hắn như đang nhìn một con mồi, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Tuy nhiên, vẻ mặt đó của hắn chỉ thoáng qua rồi biến mất, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, nhìn nàng: "Nàng say sóng, là không quen đi đường thủy sao?"
Vệ Trăn vẫn còn sợ hãi: "Có một chút."
Kỳ Yến buông tay nàng ra: "Vậy đợi đi thêm vài ngày, thuyền đến biên giới hai Tấn quốc Sở, chúng ta sẽ xuống thuyền. Quân doanh của Kỳ gia ở biên giới, ta sẽ về dẫn một đội tinh binh đến hộ tống nàng, tiếp tục đi đường bộ, nàng cũng không cần phải khó chịu nữa."
Vệ Trăn nhìn thiếu niên trước mặt, như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
Nàng nghe hắn nói, đến biên giới sẽ mang một đội quân đến hộ tống nàng.
Vệ Trăn hoàn hồn lại, nói: "Vì ta say sóng mà để thiếu tướng quân phải hao phí tâm sức hộ tống ta, ta thật sự áy náy."
Ánh mắt Kỳ Yến lướt qua đôi môi đỏ mọng của nàng, dừng lại trên ngọn nến đỏ đang nhảy nhót bên cạnh, giọng nói trầm khàn: "Không sao đâu."
Vệ Trăn đến gần: "Đa tạ thiếu tướng quân."
Kỳ Yến cúi mắt, nhìn đôi mắt nàng trong veo như nước mùa thu, chậm rãi mở lời: "Vệ Trăn, hãy đề phòng những người đàn ông khác trên thuyền, đừng để họ đến gần nàng."
Vệ Trăn ngẩn người một lát, nói: "Ta biết rồi, A Lăng đã nói với ta."
Nàng vẫn không hiểu ý hắn.
Hắn không phải là một quân tử, hắn cũng là đàn ông. Đàn ông nào cũng có những suy nghĩ tồi tệ. Nếu cứ một mực đối tốt với đàn ông, chỉ sẽ bị đàn ông tùy tiện bắt nạt.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Kỳ Yến thật sự muốn nói với nàng: Vệ Trăn, nàng nên đề phòng ta.
Ta cũng sẽ có những suy nghĩ vô liêm sỉ, bỉ ổi với nàng, nàng có biết không?
Vệ Lăng: Ta thật sự hối hận, rước sói vào nhà.
Kỳ Yến rời đi, Vệ Trăn chỉ cảm thấy không khí trong phòng lưu thông hơn nhiều, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trước đây họ cũng từng có những cử chỉ thân mật hơn ở con suối kia, nên Vệ Trăn cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ nghĩ sau này cứ tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì mà hòa thuận với hắn.
Không lâu sau khi Kỳ Yến ra khỏi phòng nàng, lên mạn thuyền, gió đêm mát lành thổi tới, liền gặp Vệ Lăng.
Vệ Lăng cười nói: "Kỳ Yến, sao buổi học đàn của huynh với a tỷ ta hôm nay lại lâu như vậy?"