Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 111



 

Kỳ Yến nói: "A tỷ của đệ bị sốt cảm lạnh, ta ở lại giúp thị nữ chăm sóc một lúc, nên buổi học đàn kéo dài thêm một chút."

 

Vệ Lăng ngẩn người: "A tỷ bị bệnh sao?"

 

Kỳ Yến tiếp tục nói: "Đúng vậy, nàng không thích nghi được với việc đi đường thủy, ta đã bàn bạc với nàng, quyết định đợi khi đội thuyền đến biên giới, chúng ta sẽ tiếp tục đi xe ngựa đến Tấn quốc. Một phần đại quân đi đường bộ hộ tống đã tụt lại phía sau, nhân lực hộ tống có thể không đủ, cần ta đến quân doanh dẫn một đội binh lính đến."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Vệ Lăng cảm kích nói: "Huynh suy nghĩ thật chu đáo, chỉ là như vậy làm phiền huynh rồi, đoạn đường này cũng đa tạ huynh đã chăm sóc a tỷ ta."

 

Kỳ Yến cười nói: "Chuyện nên làm."

 

"Không không, làm gì có gì nên làm," Vệ Lăng khoác vai hắn, cười nói: "Đợi đến Tấn Đô, ta nhất định sẽ hậu tạ huynh một phen. Đến lúc đó huynh muốn gì cứ nói với ta là được. Phàm là những gì ta có, nhất định sẽ không keo kiệt với huynh."

 

Kỳ Yến nhướng mày: "Thật sao?"

 

"Đương nhiên rồi." Thiếu niên với dung mạo tuấn tú nở nụ cười, cùng hắn xuống khoang thuyền, đi kiểm tra thân thuyền.

 

Những ngày sau đó, đội thuyền vững vàng đi về phía biên giới Tấn Sở.

 

Vệ Trăn vì không hợp thủy thổ, tinh thần uể oải, chán ăn, ngoài lúc học đàn sẽ ngồi dậy, còn lại hầu hết thời gian đều không muốn rời khỏi giường.

 

Đến ngày thứ năm, tình hình của nàng cuối cùng cũng khá hơn một chút.

 

Vào buổi tối, Vệ Trăn chuẩn bị trà trước, chờ Kỳ Yến đến dạy học.

 

Đang luyện đàn thì bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng tranh cãi rất lớn, một bên là Vệ Lăng, bên kia là Thái tử.

 

Vệ Trăn nghe một lúc, hiểu ra đang tranh cãi điều gì, vội vàng từ sau án kỷ đứng dậy, chạy ra ngoài.

 

Vệ Lăng chất vấn: "Hướng đi của đội thuyền không đúng, tại sao không đi về phía biên giới Sở quốc, mà lại đi về phía Ngụy quốc?"

 

"Bẩm Vệ Hầu, Thái tử Điện hạ đã hạ lệnh từ trước, nói thuyền sẽ không dừng lại ở biên giới Sở quốc nữa, mà sẽ đi thẳng Lạc Thuỷ, đi ngược dòng nước, có thể tiết kiệm được mấy ngày đường."

 

"Đi Lạc Thủy ư? Cảnh Hằng, ngươi có biết Lạc Thủy là nơi nào không? Đó là vùng giao giới của ba nước Sở, Tấn, Ngụy. Ngụy quốc ở phía Bắc gần đây không yên bình, biên giới thường xuyên có thủy phỉ quấy nhiễu, sao có thể đi đường đó được!"

 

Vệ Lăng tiến lên tranh luận, bị một đám thị vệ chặn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mưu sĩ bên cạnh Cảnh Hằng nói: "Lời này là thiếu tướng quân nói với Vệ Hầu sao? Vệ Hầu nhìn xem, chúng ta đã đi được một đoạn đường trên Lạc Thủy rồi, trên đường có gặp thấy phỉ binh nào không?"

 

Suốt chặng đường này gió yên biển lặng, có thể thấy rõ số lượng thuyền trên sông giảm đi rất nhiều, vì vậy tốc độ đi thuyền cũng nhanh hơn gấp đôi so với trước.

 

Vệ Lăng nói: "Lập tức quay đầu thuyền."

 

Mưu sĩ nhìn về phía Thái tử: "Điện hạ?"

 

"Cứ tiếp tục làm theo lời ngươi nói."

 

Cảnh Hằng nhìn Vệ Lăng, thái độ lơ đễnh: "Cô không có thời gian hao phí với các ngươi, nếu đi đường bộ còn phải mất thêm năm sáu ngày, cô sớm đưa a tỷ của ngươi đến Tấn Đô, cũng coi như sớm giải thoát."

 

Vệ Lăng lười tranh cãi với hắn, muốn chỉ huy binh lính quay đầu.

 

"Vệ Hầu đừng làm việc vô ích nữa, những thị vệ này đều là thân binh của Đại Vương, cô là Thái tử, bọn họ tự nhiên mọi việc đều nghe theo cô."

 

Vệ Lăng quay đầu lại, rút kiếm ra, vẻ mặt phủ đầy băng giá, trong nháy mắt kiếm đã kề vào cổ Cảnh Hằng.

 

Bốn phía kinh hãi, thị vệ đồng loạt rút kiếm, vây Vệ Lăng vào giữa!

 

"A Lăng!" Vệ Trăn kéo vạt váy chạy ra, đi đến bên cạnh Vệ Lăng.

 

Nàng đè tay hắn, ép thanh kiếm dài trở lại vỏ, Thái tử thấy Vệ Lăng thu kiếm, cũng ra hiệu cho những người xung quanh lui xuống.

 

Vệ Trăn nhìn Cảnh Hằng: "Ta từ khi lên thuyền đã luôn say sóng, lần này định dừng thuyền ở bờ, chuyển sang đi đường bộ, mong Thái tử Điện hạ thông cảm. Ta là Công chúa hòa thân, đã vào đất Tấn, nơi đây thực sự không đến lượt Thái tử Điện hạ làm chủ."

 

Thái tử không ngờ có một ngày lại bị Vệ Trăn dùng thân phận để phản chế mình, hắn cười nhẹ: "Sẽ không có thủy phỉ, nếu thực sự có thủy phỉ, thì mọi việc đều do cô chịu trách nhiệm vậy."

 

"Quay đầu đi." Một giọng nói từ phía sau vang lên, cắt ngang cảnh tượng căng thẳng.

 

Binh lính xung quanh nhường đường, Kỳ Yến sải bước đi tới.

 

"Ngụy quốc nội loạn, biên giới không người quản lý, nếu Thái tử không tin lời cảnh báo của tại hạ, có thể đi một chiếc thuyền, tự mình đi về phía bắc Lạc Thủy thử xem, xem đoạn đường này yên bình hay không yên bình."