"Công chúa từ xa đến, phủ chúng ta có phần tiếp đón không chu đáo, không kịp chuẩn bị, đây là những thứ nô bộc vừa ra phố mua về, Công chúa tạm dùng qua đêm, đợi ngày mai sẽ đưa thêm y phục và trang sức tốt hơn đến cho Công chúa." - Quản gia già nhẹ nhàng nói.
Vệ Trăn vội nói: "Không cần khách sáo như vậy, cứ xem ta như khách bình thường là được."
Quản gia mỉm cười nhẹ, vẫy vạt áo, người hầu phía sau bước lên, trên tay còn bưng một cây đàn gỗ.
Chỉ liếc mắt một cái, cây đàn đó đã thu hút sự chú ý của Vệ Trăn.
Nàng bước tới, nhẹ nhàng đặt bàn tay ngọc lên dây đàn. Cây đàn này lấy gỗ ngô đồng làm thân, lấy ngọc làm chốt, tinh xảo và quý giá, nhìn là biết không phải vật tầm thường.
Quản gia mỉm cười nói: "Cây đàn này là vật cũ của Công chúa Cơ Cầm, tiểu chủ biết Điện hạ muốn luyện đàn, đặc biệt sai nô tài mang nó từ kho ra cho Điện hạ."
Vệ Trăn từ từ rút tay về: "Là vật cũ của Công chúa Cơ Cầm?"
Quản gia nói: "Công chúa Cơ Cầm có rất nhiều đàn, có tới hai kho đầy, cây đàn này chỉ là một trong số đó, Điện hạ cứ dùng thoải mái."
"À phải rồi, tiểu chủ còn sai chúng ta mang đến một ít thư giản, đây là những bản nhạc Công chúa để lại, Điện hạ có thể xem qua."
Người hầu cẩn thận đặt cây đàn gỗ và thư giản lên bàn. Mọi thứ đã đưa xong, họ cũng cáo lui ra ngoài.
Vệ Trăn ngồi xuống bên án thư, ngắm nhìn danh cầm trước mặt, rồi ngẩng đầu nhìn cách bài trí trong phòng.
Cha con Kỳ gia là võ tướng, không thường về Hạ Thành, mà căn phòng này lại bày biện tranh vẽ, trà cụ, bàn cờ, giá đàn, khắp nơi đều toát lên vẻ phong nhã, hẳn đều do Công chúa Cơ Cầm tự tay sắp đặt.
Căn phòng này bao nhiêu năm vẫn giữ nguyên dáng vẻ như khi Công chúa Cơ Cầm rời đi, cũng đủ thấy tình cảm của Kỳ tướng quân dành cho Công chúa.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn từng nghe về cuộc đời của Công chúa Cơ Cầm.
Năm đó Công chúa cùng Kỳ tướng quân bỏ trốn, khiến Tấn Vương không vui, trong cơn thịnh nộ đã thu hồi phong địa ban cho Công chúa, vốn là Dực Thành, thành phố lớn thứ ba của Tấn quốc, đổi thành một Hạ Thành không mấy nổi bật. Lần cuối cùng Tấn Vương ân thưởng cho Công chúa là cho xây dựng cung điện ở Hạ Thành. Sau đó vài năm, ông cắt đứt mọi liên lạc với Công chúa, hoàn toàn không gặp lại.
Đến khi Công chúa Cơ Cầm qua đời, Tấn Vương mới sai người đến viếng thăm.
Sau đó, thái độ của Tấn Vương đối với Kỳ gia càng trở nên khó lường. Có người nói Tấn Vương vì Công chúa mà vẫn còn lòng trắc ẩn đối với Kỳ gia; cũng có người nói rằng ông ta căm ghét Kỳ gia sâu sắc, thậm chí giận lây sang Kỳ Yến, nếu không thì tại sao suốt mười mấy năm không tự mình triệu ngoại tôn vào vương đô Tấn quốc?
Tóm lại, có rất nhiều lời đồn đại, nhưng không ai đoán được thái độ của Tấn Vương rốt cuộc là như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tư tưởng của Vệ Trăn quay trở lại hiện tại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã gần tối. Vệ Trăn đứng dậy đi đến bên cửa, sai thị nữ nhắn Kỳ Yến một câu, hỏi hắn hôm nay có đến dạy nàng đ.á.n.h đàn không.
Không lâu sau, thị nữ trở về, lắc đầu với nàng.
Vệ Trăn không còn băn khoăn nữa, trở lại bàn, dựa vào bản nhạc trên bàn mà luyện tập.
Hai ngày liên tiếp, hai người chưa từng gặp mặt, Vệ Trăn không biết Kỳ Yến đã đi đâu, hỏi người hầu, người hầu lại không chịu tiết lộ chút nào, tựa như không muốn để nàng tìm thấy hắn.
Vệ Trăn không thể không nghi ngờ rằng hắn đang cố ý tránh mặt mình. Kể từ đêm đó họ cùng nằm trên một chiếc giường, hắn trở nên rất khác lạ.
Đến đêm, Vệ Trăn tắm rửa xong sớm rồi lên giường. Bên tai tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ nước nhỏ giọt vang vọng trong đại điện trống trải.
Tiếng sóng biển từ ngoài vọng vào, Vệ Trăn như thể lại trở về những ngày trên thuyền.
Nàng không ngủ được, khoác áo choàng từ trên giường bước xuống, chuẩn bị thắp một cây nến.
Khi nàng mò mẫm bên bàn, nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa, bèn hỏi: "Ai đó?"
"Là ta." - Một giọng nam trầm vang lên.
Vệ Trăn sững sờ, một lát sau nói: "Thiếu tướng quân chờ một lát."
Nàng không tìm thấy nến, đành mò mẫm trong bóng tối đi về phía cửa điện. Vừa mở cửa, hơi thở mang theo khí lạnh như sương của người đó đã ập vào mũi nàng.
Vệ Trăn siết chặt áo choàng trên người, nhẹ nhàng hỏi: "Thiếu tướng quân nửa đêm đến có việc gì?"
Hắn im lặng một lúc lâu, muốn nói lại thôi, như thể đang do dự điều gì, một lúc sau mới nói: "Ta có thể vào trong nói chuyện với Vệ tiểu thư không?"
Vệ Trăn lùi lại một bước, hắn liền bước vào đóng cửa lại, nhìn quanh phòng hỏi: "Sao không thắp đèn?"
Vệ Trăn thành thật nói: "Thiếu tướng quân đột nhiên đến thăm, ta không kịp tìm nến, thiếu tướng quân chi bằng giúp ta tìm?"