Vệ Trăn trở lại ngồi bên giường, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng Kỳ Yến lại không đi thắp đèn, đứng bên cửa một lúc lâu nữa mới khẽ nói: "Vệ Trăn, đêm nay ta đến tìm nàng là muốn nói với nàng rằng, chuyện sáng hôm trước, là ta đã mạo phạm nàng, mong nàng đừng để trong lòng."
Vệ Trăn nghĩ hắn do dự nửa ngày ở cửa hóa ra là muốn nói điều này, bèn cười nói: "Ta không có."
"Vậy thì, coi như xin lỗi về chuyện ngày hôm đó, ta đã mang cho nàng một thứ."
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo vẻ từ tính nhẹ nhàng, khiến vành tai Vệ Trăn tê dại.
Trong bóng đêm, một luồng sáng u uẩn ánh lên, Vệ Trăn vô thức nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, nhìn thấy một viên dạ minh châu tròn trịa, đầy đặn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Đó là một chuỗi ngọc trai tuyệt đẹp, được làm từ ngọc trai, đá quý và ngọc bích, phần đuôi treo một viên dạ minh châu lớn, phát ra ánh sáng dịu dàng, lấp lánh trong bóng đêm.
Vệ Trăn mắc chứng quáng gà, người bình thường vào ban đêm có thể nhìn rõ xung quanh nhờ ánh trăng, nhưng Vệ Trăn thì không, mỗi khi đêm xuống, khả năng cảm nhận ánh sáng của mắt nàng đột ngột giảm sút, phải có nến hoặc vật chiếu sáng đưa đến trước mắt mới có thể nhìn rõ hoàn toàn.
Và chuỗi ngọc này, tuy không sáng bằng nến, nhưng lại lấp lánh rực rỡ, khi đưa đến trước mặt Vệ Trăn, ngay lập tức làm bừng sáng đôi mắt nàng.
Nàng dường như có thể nhìn rõ hơn một chút xung quanh.
Vệ Trăn vì sự thay đổi kinh ngạc này mà tim đập nhanh hơn vài nhịp.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Kỳ Yến đưa chuỗi ngọc cho nàng. Vệ Trăn từ từ đưa tay ra chạm vào, đầu ngón tay cảm nhận được sự mát lạnh.
Chuỗi hạt ấy được đ.á.n.h bóng vô cùng trơn nhẵn, cầm trong tay mân mê không hề có cảm giác xù xì. Hơn nữa, những viên đá quý sáng lấp lánh, ngọc châu lấp lánh, dù chỉ dùng làm vật trang trí trên áo cũng đủ để toát lên vẻ đẹp rực rỡ, mê hoặc. Đây quả là thượng phẩm trong thượng phẩm.
Vệ Trăn ngẩng đầu: "Vậy hai ngày nay Thiếu tướng quân không có mặt ở phủ là để làm việc này sao?"
Thiếu niên gật đầu: "Biên giới ba Tấn quốc, Sở, Ngụy có chợ phiên, rất nhiều đoàn thương buôn đều dừng chân ở đây. Gần đây có một phú thương đến, nghe nói ông ta thu thập bảo vật khắp thiên hạ, ta đã tốn không ít công sức mới tìm được ông ta ở tửu lầu, dùng một vài bảo vật để đổi lấy viên dạ minh châu này."
Hắn dừng lại một chút: "Sau đó lại tốn thêm chút công sức nữa mới làm thành chuỗi hạt này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Trăn đặt chuỗi hạt vào lòng bàn tay, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve.
Ánh sáng của viên dạ minh châu tuy yếu ớt nhưng lại chiếu sáng cả đôi mắt nàng, giúp nàng có thể nhìn rõ một khoảng không gian nhỏ bé xung quanh mình.
Kỳ Yến nói: "Viên châu này từ Tây quốc truyền đến, không tàn không lụi, vĩnh viễn phát ra châu quang, bình thường có thể đeo nó như một chuỗi hạt trên người, khi cần có thể dùng nó để chiếu sáng."
Vệ Trăn dùng đầu ngón tay lướt trên mặt châu, cười nói: "Cảm ơn Thiếu tướng quân. Ta chưa bao giờ nhận được thứ gì như thế này."
Kỳ Yến nói: "Khi nàng ở nhà, gia đình nàng chưa từng tìm dạ minh châu cho nàng sao?"
Vệ Trăn lắc đầu nói: "Minh châu thì thường có, nhưng minh châu sáng vĩnh cửu ngày đêm thì tìm ở đâu? Tổ phụ cũng từng tìm cho ta những thứ có thể chiếu sáng ban đêm, nhưng đều không thực dụng bằng nến, nên sau này cũng bỏ cuộc. Ta cũng chỉ là không nhìn thấy vào ban đêm, ở nhà có thị nữ hầu hạ, thực ra cũng không quá phiền phức."
Nhưng lúc đó làm sao có thể nghĩ đến sau này, nàng rời xa quê hương, trải qua bao thăng trầm, lại bước lên con đường hòa thân này?
Và hắn, là người đầu tiên quan tâm đến nàng như vậy ngoài gia đình nàng.
Nàng đứng thẳng dậy, treo viên dạ minh châu lên màn trướng bên cạnh.
Minh châu tỏa ra ánh sáng u tịch và dịu dàng, chiếu sáng nửa bên giường, cũng chiếu sáng khuôn mặt và ống tay áo của hai người.
Từ năm bảy tuổi, nàng không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì trong đêm tối, cho đến đêm hè giữa năm mười bảy tuổi, có người đã rải một luồng ánh sáng dịu dàng và trong trẻo vào thế giới mờ mịt, không ánh sáng của nàng.
Vô số đêm tối mịt mờ, nàng chỉ có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng âm thanh bên tai, giờ đây xuyên qua màn đêm dày đặc, người đầu tiên nàng nhìn thấy, chính là hắn.
Khóe môi Vệ Trăn khẽ cong lên, nhưng hốc mắt lại không kìm được mà hơi ướt át.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn ngắm hắn một cách nghiêm túc như vậy.
Thiếu niên có mái tóc mai như được d.a.o khắc gọn gàng, đôi mắt đen láy như chấm mực, làn da tựa như được ngâm trong ánh sáng rực rỡ. Đôi mắt ấy sáng ngời linh động, đẹp đến cực điểm, tựa hồ mọi vì sao sáng nhất dưới gầm trời đều tụ hội nơi đó.