Trước mắt Vệ Trăn hiện lên hình ảnh hắn rời đi. Gương mặt thiếu niên thanh tú, má hơi ửng hồng, làn da như được phủ một lớp son phấn, càng làm tôn lên vẻ đẹp như ngọc của hắn.
Vậy còn hắn, cảm nghĩ gì về chuyện đêm nay, và tâm trạng hiện tại ra sao?
Vệ Trăn không biết, trằn trọc trong đêm tối, lòng dạ bồn chồn không yên.
Kỳ Yến được gọi ra ngoài, bước vào căn phòng bên cạnh.
Cửa sổ mở rộng, gió đêm từ sông thổi ào ạt vào, làm cho nến trên giá đèn lung lay.
Kỳ Lão tướng quân Kỳ Triệt đứng chắp tay bên cửa sổ, bóng lưng cao lớn như một ngọn núi trầm mặc.
Nghe tiếng bước chân, Kỳ Triệt mở miệng: "Cuối cùng cũng chịu ra rồi à?"
Kỳ Yến nói: "Phụ thân đêm khuya đến đây, có chuyện gì sao?"
Kỳ Triệt quay người lại, ánh nến chiếu rọi một khuôn mặt lạnh lùng và góc cạnh sắc nét. Đại tướng quân cai quản hai mươi vạn quân mã biên giới Sở quốc, trải qua năm tháng, toát ra khí chất uyên thâm, vững như bàn thạch, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến người khác không dám khinh thường.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Kỳ Triệt lạnh lùng nhìn hắn: "Nếu đêm nay ta không về phủ, e rằng còn không biết con đã làm chuyện tốt gì."
Kỳ Yến đi đến bàn, tự rót cho mình một chén trà, cũng không vội trả lời.
Kỳ Triệt nói: "Trong quân doanh đều truyền tai nhau, nói Thiếu chủ Kỳ gia hôm qua ở tửu lâu vung tiền như rác, chỉ để đổi lấy một viên dạ minh châu, ta ban đầu không hiểu vì sao con lại như vậy, cho đến khi vừa rồi nhìn thấy viên châu đó trong trướng của cô gái kia, con đã tặng nó cho nàng rồi?"
Kỳ Yến lười biếng ngồi, nhướng mày nói: "Phụ thân đã nhìn thấy rồi, còn đến hỏi con làm gì?"
Thái độ thờ ơ này khiến Kỳ Triệt cười lạnh liên tục.
Kỳ Yến rót cho Kỳ Triệt một chén trà nóng, hỏi: "Phụ thân về khuya như vậy, có chuyện quan trọng gì muốn bàn với con sao?"
"Đừng đ.á.n.h trống lảng." Kỳ Triệt ngắt lời: "Kỳ Yến, ta không tin con không rõ, thân phận của nàng ta gì, thân phận của con gì. Con đã hộ tống Công chúa hòa thân lên phía Bắc, lại còn dây dưa không rõ với Công chúa như vậy, rốt cuộc điều này có ý nghĩa gì, con thực sự không biết sao?"
Kỳ Yến nâng hàng lông mi, đối diện với ông.
Dung mạo của hắn mười phần giống Công chúa Cơ Cầm, đặc biệt là đôi mắt đó, ngay cả độ cong của khóe mắt cũng giống hệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ Triệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, hồi lâu mới nói: "A Yến, nếu con cứ cố chấp dây dưa với nàng, thì đối với con và nàng đều không phải là chuyện tốt."
"Địa vị của Kỳ gia ở Sở quốc đã lung lay, sau khi sự việc ở cung điện xảy ra vào ngày đó, ta đã bàn với Thái hậu, để con đến Tấn quốc gặp Tấn Vương, chỉ có nương tựa Tấn Vương, Kỳ gia mới có một đường sống."
"Kỳ Yến, con không phải là đứa trẻ mới lớn, không đến nỗi không hiểu đạo lý này, con không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình, mà còn phải nghĩ cho cả Kỳ gia."
Lần này, thiếu niên cuối cùng cũng từ từ thu lại vẻ lười biếng trên mặt: "Con biết, con chưa một ngày nào quên."
"Nếu chuyện của con và Công chúa hòa thân truyền đến tai Tấn Vương, Tấn Vương sẽ nhìn con thế nào? Tấn Vương vốn đã không thích con…"
"Tấn Vương có thích con hay không là một chuyện," thiếu niên ngẩng đầu ngắt lời: "Còn con có hữu dụng đối với ông ấy hay không, đó lại là chuyện khác."
"Ông ấy không thiếu nhất chính là vương tôn, nếu con chỉ là ngoại tôn của ông ấy, con không khác gì những đứa trẻ khác. Nhưng con biết ông ấy muốn gì, ông ấy muốn một thanh bảo kiếm có thể chỉ thẳng vào Trung Nguyên, muốn loại bỏ các nước chư hầu, trở thành chủ nhân thực sự của thiên hạ, và con có thể giúp ông ấy hoàn thành."
Trong bóng tối, đôi mắt Kỳ Yến sáng rực, như có ngọn lửa bốc lên từ đó.
Gió đêm thổi làm nến lung lay, kéo theo cả bóng trên tường cũng rung động.
"Ngoại tổ phụ đã rất già rồi." Kỳ Yến khẽ nói.
Càng là người già, càng là người có chí lớn, càng muốn nắm bắt mọi cơ hội trong những năm tháng cuối đời để thực hiện những ước nguyện chưa thành.
Và Kỳ Yến, có thể trở thành thanh kiếm sắc bén nhất của Tấn Vương.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, giọng nói vang dội, trong xương cốt toát ra một sự cố chấp đến mức cực đoan.
"Con sẽ tự mình đi một con đường ở Tấn quốc."
Kỳ Triệt nhìn vào đôi mắt của hắn, khoảnh khắc này, ông lại nghĩ đến Cơ Cầm.
Đêm đó, bà dứt khoát lao ra khỏi Tấn cung, leo lên ngựa của ông, trong mắt cũng có ánh nhìn rực cháy như vậy.
Trực giác mách bảo ông, Tấn Vương sẽ thích đứa trẻ này.