Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 125



 

Vệ Trăn nghe thấy tiếng nói này, lưng cứng đờ, trong khoảnh khắc bừng tỉnh, nhận ra mình đã làm chuyện hoang đường đến nhường nào.

 

Mặt nàng đỏ bừng, xấu hổ không biết giấu vào đâu, rời khỏi môi Kỳ Yến, nhưng vì lão tướng quân đã đi về phía giường, không kịp trốn tránh, chỉ có thể vùi sâu mặt vào khuỷu tay Kỳ Yến.

 

"Kỳ Yến, con đang làm gì vậy!" Giọng lão tướng quân không giấu được vẻ giận dữ.

 

Kỳ Yến ôm cô nương trong lòng, cảm nhận cơ thể nàng khẽ run rẩy, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt nghi ngờ và chất vấn của người đến.

 

Lão tướng quân nghĩ rằng con trai mình ít nhất cũng phải hoảng sợ một chút, sau đó đưa ra lời giải thích, nhưng không ngờ hắn lại mặt mày bình tĩnh, còn che chắn cho người trong lòng, câu đầu tiên mở lời chính là…

 

"Phụ thân, đợi một chút, người xông vào như vậy, nàng ấy có chút không tiện."

 

Lão tướng quân: Vậy ta đi?

 

Vệ Lăng: Hiện trường bắt gian tốt như vậy, sao ta lại vắng mặt?

 

Kỳ lão tướng quân đội sao đạp nguyệt, phi ngựa cấp tốc trở về Hạ Thành, roi ngựa trên tay còn chưa kịp đặt xuống, đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

 

Nhưng Vệ Trăn vẫn còn ở đó, ông đành phải quay lưng lại.

 

Kỳ lão tướng quân lạnh giọng nói: "Hôm nay ta trở về là có việc gấp cần bàn với con, nhưng không ngờ lại bắt gặp cảnh này."

 

Kỳ Yến nói: "Phụ thân, con và nàng ấy vừa rồi đang nói chuyện."

 

Kỳ lão tướng quân quay người lại, giơ roi ngựa lên nói: "Con coi ta là kẻ ngu ngốc hay ngớ ngẩn, con đã trèo lên giường con gái nhà người ta rồi, còn nói là nói chuyện sao?"

 

Vừa về phủ, ông lập tức tìm Kỳ Yến, nhưng từ lời người hầu, ông biết Thiếu tướng quân đang ở trong phòng của Công chúa hòa thân.

 

Bên ngoài chỉ có một người hầu canh gác, đêm đã quá canh ba, trong phòng không thắp nến, tối đen như mực, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, có thể làm gì?

 

Vì vậy, ông cũng sợ sự việc trở nên tồi tệ, nên không đợi người hầu gõ cửa mà tự mình gõ cửa bước vào.

 

"Kỳ Yến, con ra đây trước, ta có chuyện muốn nói riêng với con."

 

Lời nói của Lão tướng quân tràn đầy sự lạnh lẽo, không muốn kinh động những người khác trong phủ, nên đã lui ra trước.

 

Ông bước nhanh ra ngoài, ánh nến từ ngoài điện tràn vào, chiếu sáng rực rỡ cả căn phòng.

 

Vệ Trăn mềm nhũn trong vòng tay Kỳ Yến, nghe tiếng bước chân dần xa phía sau, ngón tay siết chặt vạt áo Kỳ Yến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa nãy Kỳ Lão tướng quân xông vào, Vệ Trăn theo bản năng muốn chui vào trong giường, khoảnh khắc đó nàng thực sự cảm thấy như bị bắt gian vậy.

 

Nếu biết đêm nay Kỳ Lão tướng quân sẽ trở về, nàng tuyệt đối sẽ không để Kỳ Yến vào phòng.

 

Ánh mắt của Lão tướng quân nhìn nàng, như có gai nhọn đ.â.m sau lưng, giống như đang lăng trì nàng.

 

"Vệ Trăn." Giọng nói khàn khàn của Kỳ Yến vang lên trên đỉnh đầu nàng.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Vệ Trăn mềm nhũn trong vòng tay hắn, lông mi run rẩy, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của hắn, xấu hổ đến mức gần như không ngẩng đầu lên được.

 

Nàng thoát khỏi vòng tay hắn, nói trước khi thiếu niên kịp mở miệng: "Chuyện đêm nay là lỗi của ta, ta đã mạo phạm đường đột, thực sự xin lỗi Thiếu tướng quân…"

 

Mặt nàng đỏ ửng, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

 

Kỳ Yến nghiêng người nói: "Vệ Trăn."

 

Hắn kéo nàng lại gần, lòng bàn tay chạm vào cổ tay Vệ Trăn kéo theo cảm giác nóng bỏng.

 

Vệ Trăn quay mặt đi, tránh ánh mắt của hắn: "Đại tướng quân vẫn đang đợi ngài bên ngoài, ngài ra nói chuyện với ông ấy trước đi."

 

Người hầu bên ngoài điện cũng đến thúc giục: "Thiếu chủ, Đại tướng quân gọi ngài."

 

Vệ Trăn nói: "Thiếu tướng quân có thể để ta một mình yên tĩnh một lát được không?"

 

Kỳ Yến khựng lại, sau đó bàn tay đặt trên cổ tay nàng từ từ trượt xuống, nói: "Được."

 

Tiếng bước chân xa dần, tiếng đóng cửa vang lên, Vệ Trăn ôm đầu gối ngồi trong góc tối, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.

 

Nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra, đều như trong mơ. Nàng như bị trúng phải bùa mê, cả người không thuộc về mình, không kiểm soát được mà cứ muốn lại gần hắn.

 

Tại sao nàng vừa nãy lại hôn hắn? Là lần đầu tiên gặp được một lang quân đối xử tốt với nàng như vậy, lòng biết ơn trào dâng; là lồng n.g.ự.c cảm thấy chua xót, theo bản năng muốn lại gần hắn hơn, gần hơn nữa…

 

Ngón tay Vệ Trăn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng, cảm giác tê dại mềm mại khi hôn hắn dâng lên trong lòng, khiến đầu ngón tay nàng run rẩy như bị điện giật.

 

Con gái vốn nhạy cảm, tâm tư mềm yếu, trong lòng tựa có một dòng suối nhỏ chảy róc rách, giờ đây lại vỡ òa thành dòng nước lũ.

 

Nàng chưa bao giờ thân mật với nam nhân đến vậy, trải nghiệm đêm nay khiến nàng vừa hoang mang bất an, vừa e thẹn khó xử.

 

Viên dạ minh châu treo trên màn giường phát ra ánh sáng dịu nhẹ, lung linh theo gió.