Đôi môi mỏng của hắn dừng lại bên tai nàng: "Vệ Trăn, nàng không cần phải xấu hổ vì chuyện đêm đó. Bởi vì lúc đó..."
"Ta cũng rất muốn hôn nàng."
Giọng hắn nhẹ nhàng, như đang thủ thỉ lời yêu: "Môi nàng, thật sự rất mềm."
Sự im lặng kéo dài là một cuộc giằng co thầm lặng giữa hai người.
Vệ Trăn quỳ trước cửa sổ, một mảng ánh sáng lọt vào mắt nàng, nhìn thấy cây hoa lay động, rắc những cánh hoa phấn hồng đậm nhạt lên vai thiếu niên.
Đôi mắt hắn long lanh ánh sáng, nhướng mày nhìn nàng, trên mặt không hề có chút ngượng ngùng nào.
Gió nhẹ thổi vào từ ngoài rèm, làm cho chuỗi chuông lưu ly treo dưới mái hiên lay động. Tim Vệ Trăn cũng đập theo từng nhịp, trong trẻo leng keng.
"Xoạt", nàng kéo rèm tre giữa hai người xuống, ngăn cách tầm nhìn của hắn.
Vệ Trăn cúi đầu, má ửng hồng.
Bên tai nàng dường như vẫn còn vương hơi thở ấm áp của hắn, mang theo sự mập mờ ái muội.
Câu nói kia vang dội trong lòng nàng, khơi lên tiếng vọng mãnh liệt, khiến tận xương cốt nàng cũng phải run rẩy.
Cái gì mà, môi nàng thật sự rất mềm.
Nàng chưa từng thấy một lang quân nào thẳng thắn như vậy, cũng chưa từng nghe lời khen nào như thế.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tấm màn vô hình ngăn cách nam nữ dường như đã bị hắn chọc thủng một góc, càng lúc càng có nhiều ánh sáng tràn vào.
Trong một số chuyện, nàng có thể tỏ ra bình tĩnh và ung dung, nhưng chỉ riêng trong chuyện tình cảm nam nữ, nàng lại không có nhiều kinh nghiệm.
Cả người nàng vô cùng bối rối và bất an.
Vệ Trăn quay mặt đi, nhìn hắn qua khe hở, vừa đúng lúc hắn cũng quay mắt lại, ánh mắt hai người cứ thế giao nhau qua rèm tre.
Vệ Trăn quay mặt lại, má nóng bừng.
Thiếu niên đang ngủ tựa vào thành xe phía sau, khẽ cựa mình. Vệ Lăng lơ mơ ngủ, nhìn chằm chằm Vệ Trăn: "A tỷ sao má lại đỏ thế này?"
Vệ Trăn nói: "Chắc là do nắng chiếu thôi."
Nàng đưa trái cây cho hắn, lo lắng hắn sẽ nghe thấy điều gì đó. Thấy Vệ Lăng vẻ mặt bình thường, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài xe ngựa, Kỳ Yến nhìn vào trong khoang, sau tấm rèm trúc thấp thoáng một bóng hình yểu điệu. Nàng vận váy lụa thướt tha, ánh nắng như dát một lớp vàng lên người nàng.
Trong khoảng thời gian chung sống này, hắn cũng đã hiểu được tính cách của Vệ Trăn. Cô nương trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất lại là một ngọn lửa bị bao bọc bởi băng giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước mặt đa số mọi người, nàng luôn bình tĩnh và lạnh nhạt, chỉ riêng trước mặt hắn, nàng mới bộc lộ sự ngượng ngùng.
Hắn cũng không khỏi rụt rè, sợ làm nàng đường đột, làm hỏng ấn tượng của nàng về mình.
Lời vừa rồi quả thực có chút bốc đồng, nhưng dù sao cũng đã nói ra rồi, Kỳ Yến sẽ không bận tâm thêm nữa.
Nếu cô gái quá rụt rè, không chịu tiến thêm một bước trong tình cảm, vậy thì hãy để hắn đi nốt một trăm bước còn lại giữa họ.
Hắn có đủ kiên nhẫn, sẽ từ từ từng chút một cưới nàng về tay.
Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương dịu dàng nhuộm xanh núi thành một màu cam vàng.
Đoàn xe đến chân núi, kết thúc hành trình trong ngày, bắt đầu nghỉ ngơi và dựng trại.
Mọi người bận rộn, nhưng Kỳ Yến vẫn không rời vị trí của mình, vẫn ngồi trên ngựa, hỏi người trong xe: "Vệ Trăn, sau khi đến Tấn quốc, nàng có dự định gì không?"
Hai người đã không trò chuyện suốt cả buổi chiều, sau câu nói này, đáp lại hắn là một khoảng im lặng.
Lúc lâu sau, bóng nàng đổ xuống tấm rèm.
Nàng đến gần cửa sổ: "Như sứ giả Tấn quốc đã nhắc nhở ta, hãy cố gắng giành được sự ưu ái của Tấn Vương."
Giành được sự yêu thích của Tấn Vương?
Kỳ Yến khẽ nhíu mày, ý là sau này có thể được Tấn Vương chỉ hôn, gả cho một lang quân tốt sao?
Vệ Trăn nói: "Ta muốn giành được sự ưu ái của Tấn Vương không phải để gả cho vương tử, mà là muốn có một chỗ đứng trong cung đình Tấn quốc, ta muốn báo thù cho mẫu thân, muốn để a đệ được bình an, còn muốn để Sở Vương thất..."
Giọng nói dần nhỏ lại, nhưng Kỳ Yến có thể hiểu ý nàng.
Chẳng qua là muốn Vương thất tan rã, phải trả giá cho những gì họ đã làm.
Kỳ Yến lại thấy may mắn, nàng không phải vì muốn gả cho một lang quân tốt mà muốn giành được sự ưu ái của Tấn Vương, nhưng những gì nàng muốn cũng không dễ dàng đạt được như vậy.
Kỳ Yến ghi nhớ từng lời nàng nói, hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Còn nữa?" - Người sau rèm hơi ngạc nhiên, như không hiểu vì sao hắn lại hỏi điều này.
Nhưng nàng vẫn dịu dàng đáp: "Ta có rất nhiều điều muốn làm, không đếm xuể, nhưng thực ra nghĩ kỹ lại, hình như cũng không có điều gì đặc biệt muốn làm."
Kỳ Yến đưa ngón tay thon dài, vén một góc rèm, khuôn mặt nàng tựa vào khung cửa sổ lộ ra.
Ánh nến lồng đèn chiếu lên mặt nàng, đôi mắt sáng ngời của nàng chạm vào ánh mắt hắn, nàng né tránh, nhìn sang một bên.