Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 130



 

Kỳ Yến cúi đầu, nói: "Những điều nàng vừa nói đều là vì người khác, vậy còn nàng thì sao, nàng có nguyện vọng gì cho riêng mình?"

 

Vệ Trăn trầm ngâm một lúc lâu, vuốt ve ngọc bội bên hông, khẽ nói: "Tìm được thân sinh phụ mẫu của ta."

 

Kỳ Yến nói: "Họ có để lại tín vật gì không?"

 

"Có." - Vệ Trăn tháo ngọc bội, đưa ra ngoài qua khe rèm.

 

Kỳ Yến đặt ngọc bội trong lòng bàn tay vuốt ve, đưa tay lên ngắm kỹ dưới ánh trăng. Ngọc bội trong suốt, khắc hoạ tiết đằng xà, chính giữa khắc một chữ nhỏ.

 

Kỳ Yến mơ hồ nhận ra đó là chữ "Ương".

 

"Tổ phụ nói, Ương có nghĩa là trung tâm, mặt trời mọc ở trung tâm, rực rỡ khắp bốn phương, ý nói ta ở trung tâm trời đất, ngọc bội này là mẫu thân ta để lại cho ta, nhũ danh của ta là Ương."

 

Vệ Trăn nói: "Vậy thiếu tướng quân thì sao, thiếu tướng quân có nhũ danh hoặc tự không?"

 

"Có. Cũng là mẫu thân ta đặt cho ta."

 

Vệ Trăn vốn định hỏi theo thói quen, nhưng sau đó nghĩ đến tự của nam tử chỉ người thân mật mới được gọi. Nàng hỏi thẳng như vậy... có chút không hay.

 

Kỳ Yến lại trực tiếp nói cho nàng: "Gọi là Lan Tinh."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

"Ngày ta sinh ra, ban ngày thấy sao Thái Bạch, ánh sáng phát ra từ bốn góc, đúng vào mùa xuân, sau này mẫu thân trước khi lâm chung, đã đặt tự cho ta. Gọi là Lan Tinh, ý nghĩa là, cưỡi phượng loan ngự gió thanh, phong sái lan lộ, xuân diệu phi tinh."

 

Vệ Trăn khẽ đọc tên này, một cảm giác thiếu niên tràn ngập.

 

Nàng có thể cảm nhận được tình yêu và kỳ vọng của một người mẹ dành cho con trai mình, mong con cả đời ý khí phong phát, như phượng hoàng có thể ngự gió thanh, bay vút lên cao, gió thổi đường lan, để lá cờ trong mùa xuân được rực rỡ bởi ánh sáng.

 

Vệ Trăn cười nói: "Tự này rất hợp với thiếu tướng quân."

 

Kỳ Yến nghe nàng khẽ đọc tên mình, giọng nói trầm thấp: "Nàng còn nguyện vọng nào khác không?"

 

Vệ Trăn suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Không còn nữa."

 

"Nàng nghĩ lại xem, ví dụ như, nếu có thể chữa khỏi mắt thì sao?"

 

Vệ Trăn ngẩn người, sau đó cười nói: "Điều này chắc hẳn là cực kỳ khó. Tổ phụ cũng từng tìm danh y khắp thiên hạ cho ta, nhưng bao nhiêu năm qua ta vẫn không nhìn rõ mọi vật vào ban đêm, làm sao có thể dễ dàng chữa khỏi?"

 

Đôi mắt thiếu nữ linh động, lay động ánh nến dịu dàng.

 

Kỳ Yến nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Ta biết một người, có lẽ có thể giúp nàng."

 

Vệ Trăn nói: "Thật sao?"

 

Kỳ Yến đột nhiên dừng lại, kéo dây cương: "Hôm nay không học đàn nữa, nàng nghỉ ngơi sớm đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Thiếu tướng quân muốn đi đâu?" - Vệ Trăn vén rèm trúc, gió đêm thổi đến, làm mái tóc dài của nàng bay bay.

 

Nàng nhìn thấy thiếu niên phi ngựa, bóng dáng càng lúc càng xa, hòa vào giữa cánh đồng hoang vắng.

 

Trên trời sao lấp lánh, dưới đất ánh trăng theo.

 

Dưới ánh trăng mờ ảo, có thiếu niên phi ngựa lao đi trên cánh đồng hoang, đội sao đội trăng, ánh trăng chiếu vào người hắn, cũng chiếu sáng con đường hắn đi.

 

Nơi hắn muốn đến là biên giới Sở quốc, nơi đó có một người có thể chữa khỏi mắt của Vệ Trăn.

 

Khi tia sáng đầu tiên xuất hiện ở chân trời, Kỳ Yến đã đến biên giới, gõ cửa một lò rèn.

 

Đây là nhà tù biên giới, giam giữ những tội phạm thông thường, những kẻ bị lưu đày, và cả gia quyến của tội thần.

 

Trời vừa sáng, những tù nhân đã bị gọi dậy làm việc, lò rèn nóng hổi, như một lò lửa khổng lồ, vang vọng tiếng đập "choang choang".

 

Quản ngục nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa, định hỏi người đến là ai.

 

Kỳ Yến giơ ngón tay lên, đẩy chiếc mũ tre ra, lộ ra một khuôn mặt thanh tú.

 

Quản ngục không ngờ lại gặp hắn, vội vàng cúi chào, hạ thấp giọng, "Tướng quân có phải đến tìm Tả Doanh không?"

 

Kỳ Yến gật đầu.

 

Mấy năm nay, Kỳ Yến cứ vài tháng lại đến thăm tên tội phạm đó, quản ngục đã sớm quen.

 

Quản ngục nói một câu "chờ một lát", rồi quay người đi về phía lò rèn.

 

Quản ngục bình thường cũng rất chiếu cố Tả Doanh, nhưng cũng không thể để người khác phát hiện, la lớn: "Tội thần Tả Doanh, ra đây!"

 

Lửa lò cháy rất mạnh, bên cạnh lò rèn một bóng người cường tráng đứng đó, người đàn ông cởi trần, đang rèn thanh bảo kiếm trên bàn.

 

Nghe tiếng gọi, hắn cũng không động đậy, tiếp tục rèn.

 

Tia lửa b.ắ.n ra, chiếu sáng khuôn mặt thanh tú. Mồ hôi không ngừng chảy xuống từ hai má hắn, lăn qua cơ thể cường tráng đầy sẹo, biến mất trong chiếc áo choàng dưới thân.

 

Sau câu nói "tội thần Tả Doanh" vang lên, trong lò rèn bùng lên một trận cười nhạo: "Là tìm Tả đại nhân kìa."

 

"Đại nhân, mau đi đi."

 

Đây là nhà tù cấp thấp nhất, giam giữ toàn những kẻ chuột bọ làm điều gian ác, trộm cướp ở biên giới.

 

Tả Doanh là một trường hợp đặc biệt nhất, xuất thân từ nhà họ Tả, một trong Lục Khanh của Sở quốc, cũng từng vào triều làm quan, tài danh nổi tiếng khắp thiên hạ.