Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 132



 

"Đại nhân có tài cán gì mà lọt vào mắt ta, đại nhân tự mình không rõ sao? Văn thì vào Tấn quốc làm tể tướng, mưu thì khuấy động thiên hạ. Tài năng của bậc đại trượng phu, sao có thể mãi bị kẹt ở vũng cạn, chỉ chịu nhục ở đây?"

 

Ánh mắt thiếu niên từ trên cao nhìn xuống, trong đó nóng bỏng rực lửa, nhưng không hề kiêu ngạo chút nào, lại khiến người ta cam tâm cúi đầu trước hắn.

 

Tả Doanh nâng tay, từ từ vén vạt áo cổ áo, hình xăm chữ "Tù" trên cổ lộ ra dưới ánh sáng.

 

"Tướng quân, từ khi đến nơi này, tính cách của ta đã bị mài mòn, bao năm nay chỉ cầu mong được sống sót qua ngày, tướng quân muốn ta lên phía Bắc rời khỏi chốn tù đày, chẳng khác nào muốn lấy mạng ta."

 

Hắn chắp tay hành lễ một lần nữa, khập khiễng bước đi với cái chân phải chưa lành, bước thấp bước cao trở về.

 

"Nhưng thiên hạ này là của ai, tội thần là do ai định?"

 

Phía sau vang lên tiếng của Kỳ Yến. Bước chân của Tả Doanh chậm lại, Kỳ Yến đã đến bên cạnh hắn.

 

Kỳ Yến nói: "Ngài ẩn mình bao năm nay, không phải là vì muốn báo thù cho Tả gia sao? Không phải một ngày cũng không quên nỗi nhục đã chịu, muốn đón dưỡng muội bị Sở Vương đưa đến nước khác làm thị thiếp của ngài về sao?"

 

"Sở Vương đã phụ Tả gia ngài, vậy thì ngài hãy lật đổ hắn."

 

Thân thể Tả Doanh cứng đờ.

 

Hắn từ từ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt kia.

 

Kỳ Yến mặc y phục gọn gàng, thân hình được ánh nắng chói chang chiếu rọi, khuôn mặt lộ rõ sự sắc bén.

 

"Ta chưa từng biết sợ hãi là gì, chỉ biết thời thế tạo anh hùng, dấn thân vào loạn thế, mới không uổng phí thân nam nhi tám thước."

 

"Ngài về dưới trướng của ta, trở thành mưu sĩ của ta. Thiên hạ của Sở Vương trước đây, là thiên hạ sao?"

 

"Chúng ta hãy đi xem thiên hạ thật sự một lần."

 

Hắn sáng rực rỡ, hai mắt đầy nhuệ khí, giống như mặt trời chói chang phía sau, dường như có thể khiến mọi bóng tối trên người người khác không còn chỗ ẩn náu.

 

Những câu nói chắc chắn đó toát ra sức mạnh, từng chữ từng chữ đ.á.n.h thẳng vào lòng người.

 

Tả Doanh tin tưởng, dù cho bản thân không đi theo hắn, khi hắn đến Tấn quốc, cũng sẽ có vô số người nguyện ý dốc sức ủng hộ hắn.

 

Người như vậy nên như mặt trăng mặt trời, được quần tinh bao bọc.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Kỳ Yến buông vai hắn ra, nhàn nhạt nói: "Bên nhà tù ta sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, ta không có nhiều thời gian để dây dưa với ngài, nửa canh giờ sau, ta sẽ đợi ngài dưới cây ngô đồng bên ngoài quân doanh Kỳ gia. Nếu ngài nghĩ thông suốt thì hãy đến theo ta."

 

Kỳ Yến ngồi thẳng người, xoay đầu ngựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tả Doanh nhìn bóng lưng hắn rời đi, nỗi đau ở gót chân lại ập đến, nhắc nhở hắn về những gì đã trải qua bao năm nay.

 

Gia tộc bị diệt, bị lưu đày biên cương, không một ai sống sót, người thân duy nhất còn sống là dưỡng muội bị đưa vào Sở cung làm nô tỳ.

 

Năm năm qua, hắn chìm vào bùn lầy, cốt khí bị đ.á.n.h gãy, tôn nghiêm bị chà đạp, bị xua đuổi như chó, hắn lăn lộn, t.h.ả.m hại vô cùng.

 

Hắn vẫn luôn chờ đợi, hắn vẫn luôn ẩn mình, chờ đợi một ngày có thể đứng dậy trở lại.

 

Bây giờ Kỳ Yến đã cho hắn một cơ hội.

 

Tả Doanh mở mắt ra lần nữa, băng giá tích tụ bao năm trong đôi mắt ấy, từ từ tan chảy một chút.

 

Bên ngoài quân doanh Kỳ gia, một tán cây ngô đồng cao lớn, đổ bóng rậm rạp xuống bờ sông.

 

Kỳ Yến không đợi quá lâu, khi hắn đang dắt ngựa uống nước bên hồ, nghe thấy tiếng vó ngựa giòn giã từ phía sau vang lên.

 

Một con tuấn mã màu đỏ sẫm phi nước đại từ sườn đồi xuống, thanh niên thúc ngựa đến, dừng lại bên hồ.

 

Tả Doanh quỳ dưới chân ngựa, bày tỏ ý nguyện muốn đi theo.

 

Kỳ Yến biết quả nhiên mình không nhìn lầm người.

 

"Đi thôi, chúng ta phải đuổi kịp đại quân trước khi trời tối."

 

Hắn nhảy lên ngựa, nhìn về phía xa, ngoài những dãy núi còn có những dãy núi khác.

 

Kỳ Yến thúc ngựa phi nhanh trên cánh đồng, từng dãy núi liên tiếp bị bỏ lại phía sau, gió thổi khắp bốn bề, phía sau bầu trời quang ảnh biến hóa, từ ráng chiều nuốt chửng màn sương mỏng manh rực rỡ, đến những đám mây cháy rực rỡ, rồi lại biến thành những ngôi sao sáng.

 

Dưới ánh trăng, bóng dáng thiếu niên được ánh trăng kéo dài ra từng chút một, ánh trăng trong vắt phủ khắp thân.

 

"Thiếu tướng quân đã về!"

 

Một tiếng hô vang, phá vỡ sự yên tĩnh trên doanh trại.

 

Đám binh lính chỉ thấy con ngựa trắng như sao băng lao nhanh như chớp từ bụi cây ra.

 

Đi đường suốt ngày đêm, Kỳ Yến phi ngựa không ngừng nghỉ, gần như không nghỉ ngơi chút nào, việc đầu tiên sau khi trở về doanh trại là đi tìm Vệ Trăn.

 

Hắn ngồi trên ngựa, suy nghĩ vài khắc, khẽ gõ cửa xe: "Vệ Trăn."