Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 131



 

Tiếc thay sau này gia tộc sa sút, bị Sở Vương thanh trừng, toàn bộ nam đinh trong gia tộc bị phát phối đến biên cương.

 

Hắn đến đây, đã trôi qua tròn năm năm.

 

Đến nỗi Sở Vương gần như đã quên mất người này.

 

Đối với những tội phạm trong nhà tù này, những quý tộc có công danh cao ngất ngưởng trước đây, nay lại rơi vào tình cảnh phải cùng họ rèn sắt, vĩnh viễn không thể ra ngoài, quả thực là một điều quá đáng để cười nhạo.

 

Tả Doanh cuối cùng cũng rèn xong sắt, dùng khăn ướt lau mồ hôi, vớ lấy chiếc áo choàng trắng trên giá treo bên cạnh, mặc kệ mọi ánh mắt chế giễu xung quanh, sải bước đi ra ngoài.

 

Ngoài cửa trời đã sáng hẳn, gió sớm mát lạnh, núi rừng xa xa rộng lớn, những dãy núi trùng điệp như xương sống rồng.

 

Kỳ Yến đứng bên ngựa, vuốt ve lông ngựa, nghe tiếng bước chân quay đầu lại.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Tả Doanh cụp mắt, cúi chào hắn, giọng nói trầm tĩnh như nước: "Tội thần Tả Doanh bái kiến tướng quân."

 

"Tả đại nhân không cần khách khí."

 

Năm xưa Tả gia bị lưu đày, Tả Doanh khi đó mới mười sáu, mười bảy tuổi, khi mới đến biên giới, bị cai ngục ngược đãi, bắt làm trâu ngựa, nếu không phải Kỳ Yến tình cờ nhìn thấy, hảo tâm cứu hắn, e rằng hắn đã c.h.ế.t ở ngoài quan ải như những người khác trong Tả gia rồi.

 

Kỳ Yến đ.á.n.h giá hắn.

 

Năm năm trôi qua, khí chất văn nhân trên người hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một khí chất lạnh lùng như tuyết, đôi mắt không còn gợn sóng, không còn một chút xao động nào nữa.

 

Từ người hắn, khó mà thấy được chút bóng dáng nào của một quân tử khiêm nhường, phong nhã, tài hoa bậc nhất ngày xưa.

 

Tả Doanh nói: "Không biết tướng quân tìm nô tài có việc gì?"

 

Kỳ Yến bước tới, lấy ra một miếng ngọc bội từ trong tay áo, đưa vào tay Tả Doanh: "Ngày trước ngài ở kinh đô, khá am hiểu về kim thạch ngọc khí, có thể xem giúp ta miếng ngọc bội này được không?"

 

Tả Doanh nói: "Đều là thú tiêu khiển vô bổ thời niên thiếu, trải qua bao năm cũng quên rồi."

 

Kỳ Yến nói: "Ngài cứ xem thử đi."

 

Tả Doanh nhận lấy ngọc bội, cẩn thận xem xét dưới ánh nắng ban mai.

 

Kỳ Yến nhìn động tác của hắn, cũng không dám chắc hắn có thể nhìn ra được gì không, một lúc lâu thấy Tả Doanh khẽ nhíu mày, liền hỏi: "Có gì không ổn sao?"

 

Tả Doanh hỏi: "Thiếu tướng quân có được miếng ngọc bội này từ đâu?"

 

Kỳ Yến nói: "Là vật tùy thân từ nhỏ của một bằng hữu."

 

Tả Doanh không khỏi nhìn hắn thêm một cái: "Ngọc ở mỗi vùng đều khác nhau, ngọc Tú Nham sản ở Đông Bắc, ngọc Hòa Điền sản ở phương Nam, còn ngọc ở Tây Bắc thì màu sắc nhạt và trong hơn. Miếng ngọc bội này ôn nhuận tinh xảo, có những vân đặc trưng do bị nước chảy xói mòn, hẳn là ngọc Ngụy Sơn của nước Ngụy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngọc của nước Ngụy?"

 

"Đúng vậy, hơn nữa trên ngọc bội khắc hoa văn Đằng Xà. Hoa văn Đằng Xà thì phổ biến, nhưng ở nước Ngụy lại tuyệt đối không phải người bình thường có thể dùng, chỉ có hoàng tộc nước Ngụy và vài đại tông thân quý tộc mới được phép sử dụng."

 

Tả Doanh trả ngọc bội lại vào tay hắn: "Người bạn mà thiếu tướng quân quen biết này, là con cháu quý tộc nước Ngụy sao?"

 

Nước Ngụy, quý tộc.

 

Nàng là người nước Ngụy sao?

 

Ánh mắt Kỳ Yến hơi sâu, hỏi: "Còn có thể nhìn ra gì khác không?"

 

Tả Doanh lắc đầu.

 

Kỳ Yến cất ngọc bội đi: "Còn một việc, ta cần ngài giúp ta."

 

Tả Doanh rũ mắt xuống: "Tướng quân có ơn với nô tài, nếu nô tài có thể giúp được tướng quân, nhất định sẽ dốc toàn lực tương trợ."

 

Kỳ Yến nói: "Tả đại nhân tinh thông y thuật, những năm này trong ngục thường xuyên giúp cai ngục chữa bệnh, y thuật hẳn là không bị mai một chứ?"

 

"Người bạn này của ta, mắt nàng có chút bệnh cũ, mỗi khi đêm xuống thị lực giảm sút, không nhìn rõ xung quanh."

 

"Bệnh này, đại nhân có thể chữa được không?"

 

Tả Doanh nghe xong, trầm mặc một lát: "Bệnh mà tướng quân nói, nô tài trước đây chưa từng chữa trị. Hẳn là có chút khó khăn."

 

Kỳ Yến khẽ nhíu mày.

 

Tả Doanh nói: "Bệnh này ta cần phải xem lại y kinh. Nếu tướng quân tiện, lần sau có thể đưa người bạn đó đến."

 

Từ xa phía sau truyền đến tiếng giục giã của cai ngục.

 

Thời gian thăm hỏi đã gần hết, Tả Doanh hành lễ cáo lui.

 

Kỳ Yến nói: "Tả đại nhân cùng ta đến Tấn quốc đi."

 

Tả Doanh quay đầu nhìn hắn.

 

Nếu nói trước câu nói này, Tả Doanh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, thì sau câu nói này hắn không khỏi khẽ cười, không phải châm chọc Kỳ Yến, mà là tự giễu.

 

"Tướng quân đừng làm khó nô tài, nô tài là tội thần, một kẻ tầm thường, có tài cán gì mà lọt vào mắt tướng quân…"

 

Thiếu niên thúc ngựa lại gần.