Vệ Trăn nghiêng người, chỉ để lộ nửa mặt trái về phía mọi người, vén một góc khăn che mặt lên, đưa chén rượu đến bên môi.
Rượu vừa vào cổ họng, liền cảm thấy cay xè, bị Vệ Trăn cố gắng nuốt xuống bụng. May mắn trong chén không còn nhiều rượu, nàng cũng có thể uống cạn một hơi.
Cơ Tị nhìn nàng đầy ẩn ý: "Công chúa đeo khăn che mặt uống rượu, thật bất tiện, sao không tháo bỏ cái vướng víu này ra, trực tiếp gặp người, cũng là sự tôn trọng đối với chúng ta?"
Vệ Trăn đưa tay sờ lên má phải: "Y công nói với ta, vết ban đỏ này khó chữa, sau khi bôi t.h.u.ố.c không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, vì vậy khăn che mặt không thể tháo xuống."
Cơ Tị giang tay, nhìn ra ngoài cửa: "Nhưng mặt trời đã lặn, không có ánh nắng chiếu vào, Công chúa sao vẫn cố chấp đeo khăn che mặt? Chi bằng tháo xuống đi!"
Những người trong điện ít nhiều đều tò mò về dung mạo của Vệ Trăn, lúc này đều nhìn chằm chằm vào nàng.
Vệ Trăn cúi đầu, khóe môi khẽ cười, giọng nói dịu dàng: "Thực sự xin lỗi, Nhị Điện hạ, không phải ta không muốn để lộ chân dung."
Cơ Tị bị người Sở liên tiếp làm mất mặt hai lần, năm ngón tay khẽ gõ lên bàn: "Được, vậy xin Công chúa cùng ta uống thêm một ly rượu."
Cung nữ lại rót cho Vệ Trăn một chén rượu, Vệ Trăn cầm chén rượu lên, lần này sau khi uống xong, bụng nàng đã nóng như lửa đốt.
Cơ Tị nhìn người bên cạnh: "Công chúa cũng không thể thiên vị, đã uống rượu ta kính, trong phòng này còn có các huynh đệ khác nữa, đúng không?"
Cơ Anh bên cạnh giơ chén rượu lên: "Vậy ta cũng kính Công chúa một ly."
Vệ Trăn vừa định giơ chén, giọng nói của Kỳ Yến bên cạnh vang lên bên tai nàng: "Nếu nàng không uống được, thì đừng cố uống."
Vệ Trăn nhìn nữ nhân đối diện, nghĩ đến dù sao nàng cũng là người đã ra đón mình ban ngày, lại đưa rượu đến môi, nhấp một ngụm.
Uống xong chén này, Vệ Trăn quyết định không uống nữa.
Tuy nhiên Cơ Tị đã gọi các vương tôn cùng đứng dậy đến kính rượu.
Vệ Lăng không thể chịu nổi, định lập tức đứng dậy, nhưng bị một bàn tay vươn ra giữ lại, ấn mạnh cánh tay hắn xuống bàn rượu.
Cảnh Hằng nắm chặt cổ tay hắn, ánh mắt thâm trầm: "Đây là Tấn cung, lẽ nào ngươi muốn thay a tỷ đắc tội Vương thất Tấn quốc? Ngươi giờ phút này nhất thời bốc đồng, sau này ngươi đi rồi, người phải chịu đựng tất cả là a tỷ ngươi."
Vệ Lăng sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảnh Hằng nói: "Người Tấn hào phóng không câu nệ tiểu tiết, cách đãi khách của họ chính là như vậy."
Đúng lúc này, người bên cạnh Vệ Trăn đột nhiên lên tiếng: "Điện hạ, Công chúa tửu lượng kém, thực sự không thể uống nữa. Ta thấy chư vị đã say sưa, chi bằng đổi ngày khác uống?"
Mọi người nhìn về phía người nói chuyện, lang quân tùy ý ngồi đó, ngón tay thon dài cầm chén rượu, lông mày dài phản chiếu ánh nến: "Nhị Điện hạ, ta thay nàng uống chén rượu này, được không?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Cơ Tị bị cắt ngang, mặt hắn trầm xuống: "Rượu này là kính Công chúa, ngươi là thân phận gì, lại đi đỡ rượu cho Công chúa?"
Lúc đó có người bên cạnh nhắc nhở: "Điện hạ, đây là nhi tử của Cơ Cầm Công chúa, thiếu tướng quân Kỳ Yến của Sở quốc."
Cơ Tị đột ngột đứng dậy, thân hình không vững, va vào bàn rượu làm bàn rung chuyển.
Cơ Anh bên cạnh thấy hai má Cơ Tị đỏ bừng, vội vàng ra hiệu cho người hầu đến: "Thôi được rồi, đừng uống nữa, còn không mau ngăn Nhị Điện hạ lại, lần trước cũng là…"
Cơ Tị lại gạt tay Cơ Anh ra, từng bước đi về phía Vệ Trăn: "Công chúa, tại hạ cũng không yêu cầu người uống nhiều, ba chén cuối cùng, uống cạn một hơi, yến tiệc hôm nay coi như kết thúc, được không?"
Vệ Trăn ngẩng đầu lên, từ góc độ của nàng, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Cơ Tị.
Cơ Tị cười nói: "Công chúa, chuyện này đối với người khác ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, hôm nay chỉ để người uống chừng này, đã là đủ nhân nghĩa rồi."
Diễn biến của tình hình có phần nằm ngoài dự đoán của những người có mặt.
Vệ Trăn không đưa tay ra đón, im lặng hồi lâu, không khí lạnh đi một nửa.
"Nàng ấy nói nàng ấy không uống được, Điện hạ là không nghe hiểu sao?"
Một giọng nói bên cạnh xen vào, thiếu niên đứng dậy, đối diện với hắn.
Ánh nến lung lay mờ ảo, đổ bóng hắn lên tường, dáng vẻ uy nghi, cao quý và thẳng tắp.
Kỳ Yến dưới ánh nến, dung mạo đẹp đến mức không thực: "Hay là đây chính là cách đãi khách của Tấn quốc?"
Đuôi mắt thon dài của Kỳ Yến, nhuộm ánh nến vàng vọt, ánh mắt như lưỡi d.a.o sắc bén từng chút cắt tới.
Cơ Tị cười lạnh một tiếng: "Thứ dân hèn mọn từ đất man di Sở quốc đến, không tôn trọng lễ nghi Tấn quốc, còn dám nói lời như vậy trên đất Tấn?"