Hắn quay đầu nhìn Vệ Trăn, từng chữ từng câu nói: "Công chúa đã nhập Tấn quốc hòa thân, sau này chính là người của Tấn quốc ta, sao có thể không giữ quy tắc của Vương thất, đúng không?"
Cơ Tị đi đến trước bàn Vệ Trăn, cầm chén rượu của Vệ Trăn lên, đưa đến trước mặt Vệ Trăn, muốn ép nàng uống.
Vệ Trăn bị nắm tay, dùng sức giãy giụa: "Nhị Điện hạ!"
Đột nhiên, một lực mạnh mẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y Cơ Tị, kéo hắn cùng bàn rượu bên cạnh loảng xoảng, tất cả đều đổ rạp xuống đất, các món ăn và chén đĩa trên đó vỡ tan tành.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Biến cố này xảy ra trong chớp mắt, khiến mọi người kinh ngạc đến sững sờ.
Một bên là vương tôn lớn tuổi tôn quý của Tấn quốc, đại diện cho uy nghiêm của Vương thất, một bên là tướng lĩnh Sở quốc, lại dám rút kiếm đối đầu, đ.á.n.h nhau tại yến tiệc giao nhận Công chúa hòa thân giữa hai nước.
Cơ Tị ngã ngửa xuống đất, thân mình co giật, cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía, mặt hắn tái xanh, vừa định bò dậy, một chiếc ủng đã giẫm lên vai phải hắn.
Lực chân mạnh mẽ như lưỡi dao, từng chút một khoét vào xương thịt hắn.
Cơ Tị đau đến mắt lồi ra, tơ m.á.u trong mắt hiện rõ, dọc theo bắp chân thẳng tắp của người kia từng chút nhìn lên, liền đối diện với một đôi mắt lạnh lùng.
Lang quân trẻ tuổi, nhìn xuống hắn từ trên cao, như thể đang thưởng thức một con mồi t.h.ả.m hại.
Đèn đuốc xung quanh chập chờn, những cung nhân nhát gan quỳ rạp xuống đất không nói nên lời.
Lang quân hơi cúi người xuống, rõ ràng là đôi mắt tuyệt đẹp, nhưng lại toát ra vẻ nguy hiểm đến rợn người.
Gió đêm se lạnh, những sợi tóc mái bay phất phơ, lang quân ghé sát tai hắn, đôi môi mỏng khẽ mở:
"Thử động vào Công chúa của chúng ta thêm lần nữa xem sao."
Cơ Tị mắt đỏ ngầu, nhìn về phía Vệ Trăn, giây lát sau, giọng nói mang theo nụ cười của Kỳ Yến lại vang lên:
"Xem ta có chặt đứt nửa bàn tay ngươi ngay bây giờ không."
Trong đại điện tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có tiếng nến cháy lách tách.
Lời nói của Kỳ Yến tuy nhẹ, nhưng lại vang vọng lớn trong tai Cơ Tị, cũng khiến ngọn lửa phẫn nộ trong lòng hắn càng cháy mạnh hơn.
Giữa đống hỗn độn, Cơ Tị muốn bò dậy từ dưới đất, gọi thị vệ bên ngoài vào, nhưng lực đè trên vai hắn đột ngột chuyển hướng, chiếc ủng đặt lên yết hầu hắn, lập tức siết chặt hơi thở của hắn.
Mặt Cơ Tị đỏ bừng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt người kia sâu thẳm như vực thẳm, khuôn mặt dưới ánh sáng toát lên một đường nét lạnh lùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ Yến khẽ động chân, áp lực trên cổ họng Cơ Tị lại nặng thêm một phần, không khí trong lồng n.g.ự.c hắn dần dần biến mất, hắn nín một hơi, cố gắng mở hàm răng: "Người đâu!"
"Không cần gọi thị vệ vào." Sau bàn rượu bên cạnh, một vương tôn khác đột nhiên đứng dậy, cắt đứt sự giằng co trong đại điện.
Người kia lạnh lùng nói: "Mau đỡ Nhị Điện hạ dậy đi, ngài ấy đã say rồi, nói năng hồ đồ hết cả!"
Kỳ Yến từ từ thu chân lại, thân hình cao ngất như ngọc, từ trên cao cúi xuống nhìn người đang nằm dưới đất.
Các cung nhân nãy giờ đứng cứng đơ như tượng ở góc tường, nghe thấy lời này cuối cùng cũng như sống lại, vội vàng tiến lên đỡ người đang nằm đó.
Cơ Tị gạt tay mọi người ra, thở hổn hển nói: "Việc hôm nay, nếu Đại vương biết được, ngươi đoán xem ngài ấy có tha cho đám người Sở các người không."
Kỳ Yến lặng lẽ nhìn hắn một lát, khẽ cười một tiếng: "Được thôi, vậy Điện hạ cứ nói với Tấn Vương đi."
Trong mắt thiếu niên đầy vẻ khinh thường, khóe miệng cong lên mang theo vài phần châm chọc.
Kỳ Yến quay người lại, nói với Vệ Trăn: "Công chúa, đi thôi."
Hắn nhìn Vệ Lăng một cái, Vệ Lăng hiểu ý, lập tức tiến lên đỡ Vệ Trăn: "A tỷ."
Bữa tiệc hôm nay, náo loạn đến mức này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, nhưng cuối cùng cũng kết thúc.
Ra khỏi đại điện, đi lên hành lang dài, mọi người đi được một đoạn, cách yến khách điện khá xa mới dừng lại.
Vệ Trăn thân hình loạng choạng, bước chân không vững, ngả sang một bên.
Kỳ Yến kịp thời đưa tay ôm lấy nàng, ngăn không cho nàng ngã.
Nơi này đang ở hành lang, liên tục có cung nhân đi qua, Kỳ Yến ra hiệu cho Vệ Lăng đỡ nàng, Vệ Lăng cẩn thận đỡ lấy người.
Nữ lang nhắm chặt hai mắt, má bị hơi rượu hun đến đỏ bừng, yếu ớt vô lực ngả vào lòng Vệ Lăng.
Trong mắt Vệ Lăng đầy vẻ xót xa, ngẩng đầu nói: "Kỳ Yến, chuyện đêm nay liên lụy không nhỏ, ta lo lắng tỷ tỷ sẽ vì thế mà đắc tội với Vương thất…"
Kỳ Yến vừa định mở lời, phía sau hành lang vang lên tiếng bước chân, cả hai cùng lúc quay mặt lại.
Thái tử Cảnh Hằng từ xa, nhìn thấy Kỳ Yến, trong mắt hiện lên sự sắc bén lạnh lẽo.