Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 15



 

"Điện hạ sắp cưới tỷ tỷ của ta rồi, dù A Dao có lòng yêu mến Điện hạ, nhưng cũng không thể làm chuyện hai tỷ muội cùng hầu hạ một phu quân được…"

 

Vệ Dao quay người lại, từng chữ từng câu như nức nở: "Điện hạ biết mẫu thân ta mà, người và phụ thân ta đã sớm tình đầu ý hợp, nhưng vì giữa hai người luôn có một Vệ phu nhân, dù sau này đã gả vào Vệ phủ, vẫn bị người ta sau lưng chỉ trích là vô liêm sỉ."

 

Vệ Dao mím nhẹ đôi môi đỏ mọng: "Huống hồ Vệ phu nhân có ơn với Đại vương và Vương hậu, nếu Điện hạ kháng chỉ mà cưới ta, bên ngoài sẽ nói gì về Điện hạ đây? A Dao thật sự không đành lòng để Điện hạ bị lời đồn đại làm ô uế."

 

Cảnh Hằng khẽ vuốt vai nàng: "Nàng một lòng vì ta, ta đều biết."

 

Mắt Vệ Dao đỏ hoe, ngập đầy lệ trong suốt, nàng c.ắ.n môi nói: "Sau khi Vệ phu nhân mất, lại để lại hôn ước kia, trói buộc cả hai chúng ta. Ta và Điện hạ hôm nay hãy kết thúc đi, thà như vậy còn hơn Điện hạ cứ lần lượt cho ta hy vọng, rồi lại khiến ta mãi ôm hận, đến khi Điện hạ đại hôn, ta lại phải gượng cười, gọi Điện hạ một tiếng tỷ phu…"

 

Từng câu của nàng đều là biệt ly, nhưng mỗi câu lại đều thấm đẫm tình cảm.

 

"A Dao…" Cảnh Hằng không thể nhìn nàng rơi lệ thêm nữa, vươn tay kéo nàng vào lòng.

 

"A Dao, ta từng hứa sẽ không phụ nàng, lời này vẫn không đổi. Hiện giờ tình thế cấp bách, không thể rước nàng về một cách long trọng, nhưng sau này vị trí Vương hậu nhất định chỉ dành cho nàng. Phụ vương thân thể ngày càng yếu, đợi đến khi đại hạn đến, Sở quốc sẽ giao vào tay ta, khi đó ai có thể chi phối hậu cung của ta?"

 

Nàng làm ầm ĩ một phen như vậy, chẳng qua là muốn một lời hứa. Hắn cho nàng là được.

 

"Nàng và ta chỉ cần nhẫn nhịn thêm một chút, vượt qua giai đoạn này, nàng thông minh như vậy, sẽ không đến nỗi không hiểu ý ta. Đến lúc đó, quyền lực của Vệ gia cũng sẽ giao lại cho hai huynh muội nàng."

 

Theo lời hắn nói ra, Cảnh Hằng cảm thấy tiếng nức nở của người trong lòng dần nhỏ lại.

 

"Điện hạ nói không thể hủy hôn, vậy Vệ Trăn và Cảnh Khắc…"

 

"Chuyện này đừng nhắc lại nữa,..." Cảnh Hằng lạnh lùng ngắt lời: "...Trong đó còn có ẩn tình, nàng đừng xen vào, cũng không được tiết lộ ra ngoài một lời nào."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Sắc mặt hắn chợt lạnh đi, Vệ Dao như hiểu như không gật đầu.

 

"Nàng cũng đừng làm loạn, hãy hiểu cho sự khó xử của ta. ly cung không như Vương cung, người nhiều mắt tạp, nàng và ta tạm thời nên ít gặp nhau thì hơn."

 

Nàng nắm chặt vạt áo hắn, những giọt lệ thấm ướt vạt áo trước n.g.ự.c Cảnh Hằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cảnh Hằng và nàng đã nán lại đây quá lâu, cũng lo bị người khác phát hiện, bèn bảo nàng sửa soạn lại, cùng nhau bước ra khỏi sơn động.

 

Đúng lúc đó, bên ngoài có người báo: "Điện hạ, Vệ Đại tiểu thư đến rồi."

 

Cung nhân báo cáo gấp gáp, Cảnh Hằng và Vệ Dao vốn đã sắp ra khỏi động, nghe thấy lời này đã không kịp trốn tránh, vừa khéo chạm mặt với Vệ Trăn đang đi vòng ra từ một bên giả sơn.

 

Bước chân của Vệ Trăn dừng lại, nàng đứng dưới gốc liễu, sắc mặt bình tĩnh nhìn hai người.

 

Lông mày Cảnh Hằng giật liên hồi, nhất thời không biết Vệ Trăn đã nghe được bao nhiêu lời họ nói ở giả sơn lúc nãy.

 

"A tỷ, thật khéo,..." Vệ Dao bước ra từ giả sơn: "…vừa nãy muội gặp biểu ca, nói chuyện phiếm vài câu với huynh ấy, vừa nhắc đến tỷ thì tỷ đã đến rồi."

 

Cảnh Hằng hiểu ý Vệ Dao, ăn ý tiếp lời, ôn hòa cười nói: "Phải, vừa nãy còn nói với muội muội nàng là muốn qua gặp nàng một lần."

 

Hắn nhấc chân bước về phía Vệ Trăn, nhưng bên cạnh lại có một bàn tay mềm mại kéo lấy tay hắn.

 

Dưới lớp tay áo rộng che chắn, những ngón tay mềm mại như không xương của thiếu nữ bám vào cổ tay hắn, khẽ cào nhẹ một cái, lại một cái, không cho hắn đi thêm một bước.

 

Cảnh Hằng bèn dừng bước, chỉ đứng đó nói: "A Trăn, nghe nói nàng bị nhiễm phong hàn, cô muốn đến thăm nàng, xem thân thể đã khá hơn chưa."

 

"Bẩm Điện hạ, đã khá hơn nhiều rồi. Phiền Điện hạ quan tâm, thần nữ vô cùng cảm kích."

 

Cành liễu rủ xuống, nàng đứng nơi giao thoa giữa ánh sang và bóng tối, khuôn mặt đón ánh nắng xuân rực rỡ, khi nói chuyện má lúm đồng tiền ẩn hiện, ánh mắt trong suốt như vẻ tươi sáng của mùa xuân.

 

Cảnh Hằng nhìn nàng như vậy, bèn biết quả nhiên nàng không nghe được quá nhiều cuộc nói chuyện của hai người họ.

 

"Cô thấy hướng nàng muốn đi là bãi cỏ, không bằng cùng đi đi." Hắn cuối cùng cũng gạt được bàn tay bên cạnh, sải bước đến bên cạnh Vệ Trăn.

 

Vệ Trăn khẽ cười: "Vâng."