Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 150



 

Giọt lệ nóng bỏng ấy, bao bọc cảm xúc của nàng, từ nơi rơi xuống lan tỏa từng lớp chua xót, hắn như đồng cảm với nỗi uất ức của nàng.

 

Hắn khẽ nói: "Ta sẽ."

 

Hắn thấy, thiếu nữ nghe xong câu đó, trong mắt sóng nước lay động.

 

Rồi nàng đột nhiên nghiêng người xuống, vòng tay ôm lấy eo hắn, tựa đầu lên vai hắn.

 

Thân thể Kỳ Yến cứng đờ, mái tóc dài như lụa của nàng rơi vào cánh tay hắn, giọt lệ rơi trên hõm cổ nóng bỏng của hắn.

 

Nàng khóc trong lòng hắn, nước mắt rơi xuống, làm ướt một mảng áo hắn, cũng thấm ướt trái tim thiếu niên.

 

Kỳ Yến hơi cứng nhắc giơ tay lên, rồi đặt lên lưng nàng, khẽ nói: "Ta sẽ mãi mãi ở bên nàng, Vệ Trăn."

 

Bên tai vang lên hơi thở dịu dàng của nàng, thiếu nữ giọng mũi nặng nề: "Thật không?"

 

Hơi thở của thiếu nữ luồn vào áo hắn, thấm vào da thịt hắn, vào lúc này, hắn trở thành người mà nàng hoàn toàn dựa dẫm.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Gió đêm hiu hiu, rèm cửa lay động. Ánh trăng trong vắt như dòng nước chảy, chiếu vào đại điện, tràn qua bàn án, cũng tràn qua thân thể hai người.

 

Hắn trong gió đêm dịu dàng ngẩng đầu lên, thấy trên tường in bóng hình thiếu niên thiếu nữ ôm nhau, nàng như một đóa hoa mềm mại, từ từ quấn lấy hắn.

 

Trái tim nàng sống động, đập từng nhịp, cũng gõ vào lồng n.g.ự.c hắn.

 

Khoảnh khắc này, sâu thẳm trong lòng hắn, một cảm xúc mềm mại mà kỳ lạ, từ sâu trong kinh mạch từng chút một lan tỏa ra.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trong, cúi đầu nhìn ngọc nhân trong lòng.

 

Hắn biết nàng đã uống rượu, hẳn là thần trí không tỉnh táo, thậm chí tỉnh dậy sẽ quên hết mọi chuyện, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn trả lời nàng.

 

"Vệ Trăn, ta sẽ ở bên nàng."

 

Nàng lẩm bẩm hỏi: "Sẽ ở bên bao lâu?"

 

Thiếu niên ôm chặt thiếu nữ trong lòng, yết hầu khẽ nuốt xuống, dịu dàng nói: "Vệ Trăn, nàng muốn bao lâu thì bấy lâu."

 

"Có ta ở bên nàng một ngày, tuyệt đối sẽ không để ai ức h.i.ế.p nàng."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong đêm hè, trăng sáng rực rỡ, gió đêm dần mạnh lên, tâm ý thiếu niên dần lộ rõ.

 

Đợi Vệ Trăn từ từ ngừng khóc từ cơn nức nở, không còn tiếng động trong vòng tay hắn nữa, dường như đã ngủ thiếp đi, Kỳ Yến đặt nàng trở lại giường, nhìn nàng một lúc rồi mới đứng dậy rời khỏi tẩm điện.

 

Vệ Trăn tỉnh dậy sau cơn say, đầu đau như búa bổ, đầu óc trống rỗng, nàng xoa xoa thái dương, không nhớ chút gì về chuyện đã xảy ra đêm qua sau khi say, chỉ mơ hồ nhớ là a đệ và Kỳ Yến đã đưa nàng về, cũng không nhớ mình có làm chuyện gì quá đáng sau khi say không, nhưng nhìn phản ứng của Kỳ Yến và Vệ Lăng khi tỉnh dậy, hẳn là không có.

 

Chuyện xảy ra trong tiệc tối qua, hẳn sau một đêm, toàn bộ Tấn Cung đã biết.

 

Vệ Trăn đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với mọi tình huống, chờ đợi sự trách mắng của Vương thất, hoặc xin lỗi về chuyện này, tuy nhiên, mấy ngày liền, Vương thất đều không có bất kỳ động thái nào.

 

Trong thời gian đó, Cảnh Hằng với tư cách là Sở Thái tử, thay mặt Sở quốc đến bái kiến Tấn Vương, trong cuộc trò chuyện đã xin lỗi về chuyện đêm đó, Tấn Vương cũng không nói gì thêm, dường như chuyện đêm đó đã được bỏ qua.

 

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Tấn Vương chưa từng triệu kiến Vệ Trăn.

 

Nàng với tư cách là Công chúa hòa thân, lại bị bỏ mặc sang một bên, điều này là cực kỳ bất thường.

 

Cảnh Hằng vì lo lắng triều chính trong nước, không lâu sau khi đến Tấn quốc, đã chuẩn bị lên đường trở về Sở quốc.

 

Vệ Lăng và Kỳ lão tướng quân đương nhiên cũng phải cùng nhau lên đường về cố hương.

 

Ngày Vệ Lăng rời đi, Vệ Trăn ngồi xe đến cổng cung tiễn đưa.

 

Hoàng hôn buông xuống, vương thành uy nghi, tắm mình trong ánh hoàng hôn dần tắt, toát lên vẻ cổ kính thăng trầm.

 

"A tỷ, ta đi đây." Vệ Lăng nói.

 

Thiếu niên và nàng ôm nhau thật chặt, ánh hoàng hôn vương trên vai hắn, mang theo hơi ấm nóng bỏng.

 

Hai người ôm nhau rất lâu, lâu đến nỗi người trong đoàn phía sau hắn gọi, cánh tay thiếu niên vẫn siết chặt, không chịu buông nàng ra chút nào.

 

"Sau khi ta đi, trong Tấn Cung không có ai ngày ngày ở bên tỷ, a tỷ, tỷ nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình."

 

"Ta sẽ." Vệ Trăn tựa đầu lên vai hắn, hơi ấm nóng bỏng từ áo hắn truyền qua vải vóc, làm ấm lòng nàng.

 

Hắn vẫn không kìm được nước mắt: "A tỷ, ta và tỷ từ nhỏ đã ở bên nhau, chưa từng xa nhau lâu, sau này ta phải làm sao đây… Mẫu thân rời bỏ chúng ta rồi, Tổ phụ cũng đi rồi, bây giờ tỷ cũng không thể ở bên ta…"

 

Ngực Vệ Trăn đau tức lạ thường, lồng n.g.ự.c như bị thủng một lỗ, cảm xúc chua xót không ngừng tuôn ra. Nàng giơ tay xoa xoa má Vệ Lăng.

 

Gương mặt non nớt của thiếu niên ngày nào, giờ đây dưới ánh nắng cũng hiện lên vài phần kiên nghị.