Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 155



 

Khúc điệu từ du dương chuyển sang nhẹ nhàng, như suối trong róc rách chảy xuống khe núi, lại như chim dạ oanh hót líu lo uyển chuyển dưới trăng...

 

Trong chốc lát, xung quanh tĩnh lặng không tiếng động.

 

Mọi người trong điện yên lặng lắng nghe, không biết vì sao, đàn vẫn là cây đàn đó, nhưng tiếng đàn so với trước đây dường như lại có thêm một loại dư vị.

 

Cho đến khi tiếng đàn dừng lại, mọi người mới từ từ hoàn hồn, nhưng dư âm vẫn còn vang vọng trong lòng, không ngớt.

 

Vệ Trăn nhấc tay khỏi dây đàn, những giọt m.á.u trượt xuống lòng bàn tay phải của nàng, liên tục rơi xuống dây đàn.

 

Đoạn dây đàn vừa đứt lúc đó đã đ.â.m thẳng vào ngón tay nàng, Vệ Trăn đã cố nén đau đớn dữ dội, rút đoạn dây đàn ra khỏi thịt, sau đó lại như không có chuyện gì mà tiếp tục đàn. Đến giờ, sau khi đàn xong một khúc, nàng cảm thấy đầu ngón tay nối liền với trái tim, cơn đau thấu xương ập đến.

 

Nàng nhận lấy chiếc khăn do cung nhân đưa tới, chậm rãi lau đầu ngón tay, liền nghe thái giám phía trên thở dài nói: "Đại vương, đây là cây đàn cũ của Công chúa Cơ Cầm."

 

Lời này vừa thốt ra, trong điện vang lên một tràng xì xào bàn tán.

 

Đàn cũ của Công chúa đều do người chuyên trách trông coi, bình thường bảo dưỡng rất tốt, hôm nay sao tự nhiên lại đứt dây?

 

"Một cây danh cầm đang yên đang lành, dây đàn lại đứt mất, dù sau này thay dây mới, cũng chắc chắn chẳng thể bằng lúc ban đầu."

 

"Đàn của Công chúa Cơ Cầm tuy nhiều, nhưng mỗi cây đều vô cùng quý giá. Nếu người đàn có kỹ thuật cao siêu, sao lại đứt dây?"

 

Có người trong yến tiệc ngẩng đầu, lén lút nhìn lên phía trên. Đèn đuốc mờ ảo, viên đông châu trên mũ miện của Tấn Vương lay động, đổ xuống một vùng bóng tối, che khuất dung mạo của ngài, nhưng từ khóe môi mím chặt của ngài, có thể thấy tâm trạng ngài vô cùng không vui.

 

Những tiếng nói chuyện đứt quãng dừng lại, trong điện nhất thời không một tiếng động.

 

Vệ Trăn buộc mình phải bình tĩnh lại, tầm nhìn lờ mờ, lung lay trở nên rõ ràng, nàng từ sau án kỷ đứng dậy, đi đến trước bậc ngọc.

 

"Đại Vương, dây đàn vốn dĩ rất bền, người mới học đàn, nếu dùng lực không đúng cách, sẽ làm đứt dây đàn. Hôm nay cây đàn cũ của Công chúa Cơ Cầm, đã bị hỏng trong tay thần, thần trong lòng cũng hoảng sợ, nhưng dây đàn đó không phải do thần làm đứt."

 

"Không phải do ngươi làm đứt?"

 

Vệ Trăn đang định giải thích, tiếng cười lạnh đã vang lên: "Sở Công chúa nói thế, chẳng phải quá hoang đường sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu là người bình thường, gặp phải tình cảnh này, chắc chắn sẽ hoảng sợ, chân tay mềm nhũn, nhưng Vệ Trăn dù sao cũng đã trải qua không ít đại cảnh, nàng đè nén mọi bất an trong lòng, chậm rãi ngẩng đầu lên.

 

"Thần nói như vậy, không phải cố ý thoái thác. Đại vương yêu đàn, cũng hiểu đàn, người thường nếu khi đ.á.n.h đàn mà làm đứt dây đàn, các chốt cố định dây đàn ở hai bên đàn ắt sẽ bị lỏng ra, nhưng cây đàn này lại như thường, hơn nữa mặt cắt của dây đàn, vết đứt phẳng lì, giống như vết cắt của kéo."

 

Tấn Vương nói: "Ý của Sở Công chúa là, dây đàn này bị người khác cắt đứt?"

 

Lời này vừa ra, không nghi ngờ gì đã dấy lên sóng gió kinh hoàng trong lòng mọi người.

 

Tấn Vương giọng trầm trầm, tựa lưng ra sau một chút.

 

Chiếc bình rượu bằng đồng xanh đó, được nắm trong tay ông, vỗ vào ghế vương, từng tiếng một, cũng vỗ vào lòng Vệ Trăn.

 

Lão thái giám nói: "Cây đàn này trước khi trình cho Công chúa, luôn có cung nhân chuyên trách trông coi, vậy ai lại đi cắt đứt nó? Lời của Công chúa thật vô lý!"

 

Vệ Trăn biết lời giải thích của mình phải có lý, nếu không những lời này lọt vào tai Tấn Vương, càng giống như nàng đang bịa đặt ngụy biện.

 

Vệ Trăn nói: "Trên sợi dây đàn bị đứt, chỗ cắt còn có một ít bột nhão dính, sợi dây này đã bị dán lại. Đại vương chi bằng sai người đến xem xét kỹ lưỡng."

 

Lão thái giám ngẩn người, sau đó nhìn Tấn Vương.

 

Ánh mắt Vệ Trăn liếc sang một bên, thấy Kỳ Yến sau tấm bình phong phía sau bàn rượu, hắn làm khẩu hình với nàng: "Xem các chốt đàn."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Vệ Trăn không hiểu tại sao, nhưng vẫn làm theo: "Xin Đại vương cho phép thần xem đàn thêm một lần nữa."

 

Tấn Vương nói: "Được."

 

Vệ Trăn quỳ trước án, suy nghĩ tại sao Kỳ Yến lại bảo mình xem các chốt đàn, trong khoảnh khắc suy nghĩ như được một luồng sáng chiếu rọi .

 

Ở phủ Công chúa, Kỳ Yến từng cho nàng xem cây đàn cũ của Cơ Cầm Công chúa, kể cho nàng nghe về một số sở thích của Công chúa, từng nói rằng mỗi khi Cơ Cầm Công chúa có được một cây đàn, bà đều sẽ để lại vài ký hiệu trên các chốt đàn.

 

Nhưng cây đàn trước mặt này, các chốt đàn vẫn nguyên vẹn, không có một vết khắc nào.

 

Không phải đàn của Cơ Cầm Công chúa, tảng đá đè nặng trong lòng Vệ Trăn lập tức được dời đi phân nửa.