Vệ Trăn cúi đầu, cảm nhận ánh mắt từ phía trên chiếu xuống, ánh mắt tuy nhẹ nhàng, nhưng lại như mang theo sức nặng ngàn cân, đè lên người, có thể khiến người ta phải khom lưng, nhưng Vệ Trăn vẫn luôn giữ tư thế khấu đầu đoan trang nhất.
Gió mát từ cửa điện thổi vào, làm tà áo của Vệ Trăn bay nhẹ.
Đợi rất lâu, người phía trên vẫn không nói gì, đầu ngón tay Vệ Trăn bấu chặt vào gạch nền hơi trắng bệch.
Mãi sau đó, một giọng nói khàn khàn và già nua chậm rãi cất lên: "Sở nữ Vệ Trăn, phải không."
Tấn Vương ra lệnh nàng ngẩng đầu lên, Vệ Trăn từ từ thẳng lưng, vì lễ nghi mà rũ mắt, dù vậy, vẫn có thể cảm nhận được khí thế vương giả đầy sát khí từ phía trên tràn xuống.
Trên tấm bình phong một bên, ánh nến chiếu xuống một bóng người cao lớn uy vũ.
Đó là người đàn ông được mệnh danh là hổ lang chi quân, khi còn trẻ có thể liên tục tàn sát mười tòa thành, dùng những thủ đoạn cực kỳ tàn độc và hung ác, tuyệt đối không phải là người khoan hậu. Dù đã hơn bảy mươi tuổi, vẫn oai phong bất phàm.
Trong điện im lặng như tờ, không ai dám nói một lời, không khí ngưng đọng và trầm thấp, tất cả đều thần phục một người.
Trên đại điện, tựa hồ lơ lửng một đám mây âm u nặng nề.
"Đứng dậy đi." - Ông chỉ nói một câu nhàn nhạt như vậy, sau lưng Vệ Trăn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tấn cung so với Sở cung, càng thêm áp lực, cũng càng khiến người ta khó thở.
Vệ Trăn nhẹ nhàng nói: "Đa tạ Đại Vương."
"Nghe sứ thần từng đi sứ Sở quốc nói, ngươi cũng giỏi tấu cầm?"
Tấn Vương tựa vào ghế, chén rượu gõ nhẹ vào tay vịn, phát ra âm thanh lạnh lẽo, khiến người ta tê dại sống lưng.
Vệ Trăn đáp phải, Tấn Vương lại nói: "Vậy thì tùy tiện tấu một khúc thử xem."
Vệ Trăn đứng dậy đi về phía án kỷ, sứ thần từ sau bình phong bước ra, đặt đàn cho Vệ Trăn.
Đồng thời, nàng thoáng liếc qua, khóe mắt vừa kịp bắt được bóng dáng Kỳ Yến sau bình phong.
Trái tim đang đập loạn nhịp của nàng chậm lại một chút, nàng đi đến sau án kỷ, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn cây đàn ngọc trước mặt.
Trong hoàn cảnh như thế này, đương nhiên không thể mắc một chút sai lầm nào.
Chỉ là cây đàn này, hôm nay là lần đầu tiên nàng chạm vào, cũng không quen thuộc lắm.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khúc nhạc Vệ Trăn muốn đàn là "Lưu Quang Dẫn", đây là khúc nhạc của đất Sở, phổ nhạc đã nằm lòng trước khi nàng đến, đã thuộc lòng cả trăm lần, nhưng vào khoảnh khắc đặt tay lên dây đàn, những gì đã học trước đây dường như tan biến.
Nàng muốn dùng một đoạn nhạc uyển chuyển, dịu dàng để chuyển tiếp, đợi khi đã quen thuộc với cây đàn này, mới bắt đầu chính thức tấu nhạc.
Ngón tay nàng khẽ gảy nhẹ dây đàn, tiếng đàn liền chậm rãi tuôn chảy.
Mỗi dây một âm, khúc điệu uyển chuyển.
Tiếng đàn du dương, dần chuyển thành âm thanh trong trẻo, khiến người ta liên tưởng đến ánh trăng mịt mờ, ánh sáng trôi nổi trong đêm, ánh trăng trong veo và thanh khiết, vạn vật giữa trời đất đều trở nên tĩnh lặng...
Vệ Trăn đã quen thuộc với đàn, cũng càng thành thạo hơn, ngay khi tiếng đàn tiếp tục lan tỏa trong đại điện, đột nhiên "teng" một tiếng chói tai, đột ngột vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Mọi người trong điện không hiểu ra sao, đều nhìn về phía chỗ ngồi của Vệ Trăn.
Lão nhân trên ghế vương, chậm rãi mở mắt: "Sao lại đứt dây đàn?"
Vệ Trăn một tay cầm đoạn dây đàn bị đứt, đầu ngón tay của tay kia bị cắt chảy máu, cổ tay run rẩy, tiếng "teng" chói tai vừa rồi vẫn còn vang vọng bên tai, khiến toàn thân nàng lạnh toát, tầm nhìn cũng theo đó mà lắc lư.
Vệ Trăn không bị chuyện này làm gián đoạn, tiếp tục nâng tay gảy đàn, tiếng đàn trong trẻo lại vang vọng trong đại điện.
Máu không ngừng chảy ra từ đầu ngón tay nàng, thấm đỏ dây đàn, mỗi lần gảy, dây đàn rung động, đều khiến đầu ngón tay nàng như bị d.a.o cùn cắt thịt, càng thêm đau đớn.
Đây là cây đàn do ái nữ của Tấn Vương để lại, vô cùng quý giá, mà Vệ Trăn lần đầu tiên xuất hiện trong một dịp chính thức tại Tấn cung lại làm hỏng nó, Tấn Vương làm sao có thể không trách tội?
Sao lại đứt dây đàn?
Đúng vậy, sao tự nhiên lại đứt dây đàn?
Bởi vì dây đàn này, đã bị người ta động tay động chân từ trước.
Chỗ dây đàn bị đứt, không phải là vết thương do ngón tay gảy đàn để lại, mà giống như dấu vết bị kéo cắt đứt hơn.
Cây đàn này vẫn luôn được đặt trong sảnh phụ, trước khi yến tiệc bắt đầu, chắc chắn có người đã động vào nó.
Ai muốn hãm hại nàng?
Tiếng đàn không ngừng nghỉ, Vệ Trăn vẫn tiếp tục đàn, nàng từ sự ngẩn ngơ ban đầu, liền lập tức điều chỉnh lại.
Đàn có bảy dây, đứt một dây, nàng liền chỉ gảy sáu dây còn lại, lướt qua phổ nhạc trong lòng, kịp thời thay đổi một chút âm sắc, nâng cao âm điệu lên nửa phần.