Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 157



 

"Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần. Đại vương là vị vương có chí ở thiên hạ, thần nguyện làm thần của Đại vương."

 

Giọng hắn dứt khoát và trong trẻo, sau khi nói ra lời này, hắn cúi người, hành lễ với Tấn Vương.

 

Hắn đứng dậy, từ từ ngẩng mắt, sau đó mới ngẩng đôi đồng tử trong veo nhìn Tấn Vương.

 

Nhìn đôi mắt cực kỳ đẹp đó, khiến Tấn Vương trong khoảnh khắc như mơ hồ, trước mắt hiện lên dáng vẻ của cố nhân.

 

Lão Tấn Vương nói: "Ngươi vào Tấn quốc, bái trước mặt quả nhân, hạ thấp mình như vậy, xưng nguyện làm thần của quả nhân, vậy quả nhân sai ngươi làm tạp dịch trong cung, làm thị vệ của Tấn cung, ngươi có bằng lòng không?"

 

Mọi người nghe vậy đều xôn xao, đường đường là tướng quân một nước, đầu quân Tấn quốc, một thân tài năng, dù thế nào cũng không nên cam chịu chức thị vệ trong cung, sự chênh lệch lớn như vậy, hắn sao có thể chấp nhận?

 

Thiếu niên lại cúi mình: "Thần tạ ơn Đại vương ân điển."

 

Cả điện đều sững sờ.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

"Đứng dậy đi." Tấn Vương cười nhạo: "Người Sở hèn mọn, xưa nay biết co biết duỗi, quả nhân hôm nay cũng đã được chứng kiến."

 

Thiếu niên đứng dậy, mặt bình thản, như thể những lời đó không hề để lại chút gợn sóng nào trong lòng hắn.

 

Tấn Vương cho cung nhân mang lên một cây đàn mới, sai Vệ Trăn đ.á.n.h đàn lần nữa.

 

Lần này Vệ Trăn đ.á.n.h một khúc khác, sau khi tiếng đàn du dương kết thúc, Vệ Trăn chậm rãi đưa tay lên khăn che mặt.

 

Vô số ánh mắt nóng bỏng dõi theo.

 

Khi khăn che mặt dần dần được gỡ xuống, dung nhan của thiếu nữ cũng hiện rõ dưới ánh sáng. Ánh nến xung quanh chiếu rọi khuôn mặt nàng trong suốt, da thịt ngọc ngà, mắt trong mày sáng, như có ánh sáng lưu chuyển dưới làn da, kết hợp với đôi mắt lộng lẫy đó, thật sự là nhan sắc tựa ráng chiều, làm kinh ngạc bốn phương, cũng khiến mọi người không khỏi nín thở.

 

Đặc biệt là, những vương tôn trong hoàng tộc Tấn quốc trước đây từng đi đón Vệ Trăn, những người từng nói nàng "nhan sắc tầm thường", không khỏi trợn tròn mắt.

 

Tấn Vương nói: "Quả nhân nghe nói, khi ngươi mới đến Tấn quốc, má bị thương, hình như không thể phục hồi, bây giờ xem ra đã lành rồi?"

 

Vệ Trăn cười nói: "Cũng nhờ sự điều trị kịp thời của y công."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thiếu nữ an tĩnh ngồi, bóng hoa ngoài cửa sổ in lên khuôn mặt, tôn lên vẻ ngọc ngà của nàng, phần da thịt ở má phải, nào còn giống như trước đây nứt nẻ như lòng sông khô cạn?

 

Tấn Vương nhìn nàng hồi lâu rồi nói: "Các Công chúa đều ở trong học cung, Sở Công chúa ngày mai cũng theo mọi người cùng đi đi."

 

Vệ Trăn cúi đầu nói: "Đa tạ Đại vương."

 

Yến tiệc kết thúc, Vệ Trăn bước ra khỏi đại điện, gió lạnh thổi vào tay áo, nàng nhìn hành lang xa xăm, luồng khí đục vẫn kìm nén trong lồng n.g.ự.c cuối cùng cũng từ từ thở ra.

 

Đêm nay, tuy không thể biết Tấn Vương có hài lòng với biểu hiện của mình hay không, nhưng từ việc ông ấy đồng ý cho nàng sau này có thể đến vương điện đ.á.n.h đàn, có thể suy đoán rằng ấn tượng của ông ấy đối với nàng không quá tệ, ít nhất nàng cũng đã đạt được tiêu chuẩn của một Công chúa hòa thân.

 

Chỉ là Kỳ Yến…

 

Vệ Trăn nói: "Sao ngài có thể vào Tấn cung làm tạp dịch?"

 

Kỳ Yến đổi tay ôm đàn cho nàng, nói: "Không cần lo lắng cho ta. Kết quả hôm nay, so với việc Tấn Vương không chịu tiếp nhận ta vào Tấn cung, đã là cực tốt rồi."

 

Thiếu niên nhìn về phía trước: "Ta ở trên đại điện nói, ta không phải người Sở, cũng không phải người Tấn, và quả thực là như vậy, cho nên Tấn Vương hay người Tấn, vì ta là người ngoại lai mà coi thường hay chế giễu ta, trong lòng ta cũng sẽ không có chút xao động nào."

 

Kỳ Yến cúi đầu: "Thiên hạ này rộng lớn như vậy, ta chính là người của thiên hạ."

 

Gió nhẹ thổi qua đôi mắt sáng ngời của hắn, lông mày thiếu niên như non nước, thần sắc thanh thoát, dáng cốt tú lệ. Dường như phần lớn thời gian, bất kể gặp phải chuyện gì, hắn đều có thể giữ được một tâm thái bình thản.

 

Vệ Trăn khẽ cười, nghĩ hắn có thể khoáng đạt như vậy thì tốt quá.

 

Nàng chợt nhíu mày: "Chuyện đứt dây đàn hôm nay, ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không đúng."

 

Vệ Trăn dừng bước bên bụi hoa: "Dây đàn đó thật sự là do cung nhân vô ý cắt đứt sao? Sứ thần lúc đầu đưa đàn cho ta, nói là đàn của Cơ Cầm Công chúa, nhưng sau đó, sự việc sáng tỏ, đó không phải là vật cũ của Cơ Cầm Công chúa. Thật sự là cung nhân đó vô ý cầm nhầm sao?"

 

Kỳ Yến nói: "Nàng nghĩ là vậy sao?"

 

"Ta nghi ngờ Tấn Vương biết điều gì đó, Kỳ Yến, ngài nghĩ xem, di vật của Cơ Cầm Công chúa, Tấn Vương yêu quý như vậy, sao lại tùy tiện mang ra cho ta dùng?"

 

Kỳ Yến nhướng mày nói: "Vậy là Tấn Vương ngay từ đầu đã không định đưa đàn của mẫu thân ta cho nàng."