Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 158



 

Vệ Trăn càng suy nghĩ sâu hơn, càng thấy sống lưng lạnh toát: "Nhưng Tấn Vương lại nói cây đàn đó chính là của Cơ Cầm Công chúa, liệu có phải tất cả đều do Tấn Vương sắp đặt?"

 

Nàng ngẩng đầu nói: "Tấn Vương muốn mượn chuyện này để thăm dò ta?"

 

Nếu vậy, mọi chuyện đều có lý.

 

Tấn Vương sai cung nhân mang ra một cây đàn, bảo sứ thần đưa Vệ Trăn đến thiên điện trước, nói với nàng rằng cây đàn này là của Công chúa để lại, hy vọng nàng có thể tấu lên những âm thanh tao nhã, nhưng không ngờ một dây đàn trong đó đã bị cắt đứt, vậy thì tại yến tiệc, Vệ Trăn không thể tránh khỏi việc phải đối mặt với vấn đề dây đàn đứt.

 

Đến lúc đó, nàng sẽ tiếp tục đ.á.n.h đàn, hay là trước mặt mọi người mà luống cuống tay chân?

 

Chỉ cần Vệ Trăn lúc đó có chút d.a.o động trong lòng, bị chuyện này làm phiền, không phát hiện ra mắt xích quan trọng trong đó, thì hôm nay không thể kết thúc suôn sẻ như vậy.

 

Vệ Trăn hiểu rõ, đến lúc đó Tấn Vương nhất định sẽ thuận thế, đổ tội làm hỏng dây đàn của Công chúa lên đầu nàng.

 

Thế nào là "bên vua như bên hổ", Vệ Trăn đêm nay coi như đã hiểu rõ.

 

Mà đây mới chỉ là khởi đầu cuộc sống của nàng ở Tấn cung, sau này e rằng mỗi ngày đều không thể tránh khỏi việc phải gặp Tấn Vương.

 

Một cơn gió đêm thổi qua, lưng Vệ Trăn toát mồ hôi lạnh.

 

Tẩm cung của Tấn Vương.

 

Lão hoạn quan mang canh sâm đến cho Tấn Vương, Tấn Vương khoác áo ngồi trước án, đèn nến cháy sáng, chiếu rọi lên những trúc giản quân vụ trên bàn.

 

"Đại vương, trời đã tối rồi, người cũng nên nghỉ ngơi đi ạ."

 

Tấn Vương ừ một tiếng.

 

Lão hoạn quan thăm dò hỏi: "Biểu hiện của Sở nữ trong yến tiệc hôm nay, Đại vương đã thấy rõ, liệu có hài lòng không ạ?"

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Thấy Tấn Vương không nói gì, lão hoạn quan mới nói: "Trước yến tiệc hôm nay, cung nhân vô ý dùng kéo làm hỏng dây đàn, Đại vương liền thuận thế mà làm, muốn mượn việc này để thăm dò phản ứng của Sở nữ trong yến tiệc."

 

Cây đàn đó vốn là một cây đàn bình thường, không phải đàn của Cơ Cầm Công chúa, nhưng lại nói với Vệ Trăn như vậy, là để gây áp lực cho Vệ Trăn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nô tì thấy Sở nữ này quả thực không tầm thường, lại bình tĩnh như vậy, lâm nguy không loạn, phát hiện ra sự bất thường của dây đàn. Người phụ nữ bình thường gặp phải tình huống như vậy, e rằng sớm đã quỳ xuống cầu xin, quả nhiên như sứ thần nói, người phụ nữ này trong số các Công chúa hòa thân là phi phàm nhất, bình tĩnh, hữu mưu, táo bạo lại có dã tâm."

 

Lão Tấn Vương cầm thìa, khuấy khuấy trong bát canh sâm, chỉ nhìn chằm chằm vào công việc quân sự trước mặt.

 

"Còn về nhi tử của Cơ Cầm Công chúa, nô tì thấy Đại vương liệu có nên…"

 

Tấn Vương gõ đầu ngón tay lên bàn, lão hoạn quan liền im lặng.

 

Không biết qua bao lâu, lão hoạn quan đứng bên cạnh cũng đã buồn ngủ, mới nghe thấy Tấn Vương cất trúc giản, lạnh lùng nói: "Đi bảo cung nhân thông báo cho hắn một tiếng, hắn đã muốn làm thị vệ, vậy thì từ ngày mai, hãy đến điện của quả nhân làm việc."

 

Lão hoạn quan sững sờ, ngay sau đó nói: "Vâng."

 

Đèn đồng bốn góc cháy sáng, hoa mai trên bình phong rơi rụng, đêm đã khuya, bóng tối dày đặc cũng dần dần nuốt chửng thân hình của lão Tấn Vương.

 

.

 

Sáng hôm sau, trời vừa sáng, tiếng chuông buổi sáng vang lên, Vệ Trăn mở mắt tỉnh dậy.

 

Lương Thiền vén màn giường: "Công chúa hôm nay phải vào học cung, đừng để bị trễ."

 

Vệ Trăn khoác áo xuống giường, nhìn thấy trên bàn bày mấy bộ y phục mới tinh, tay nàng vuốt lên, cảm giác lụa mềm mại trơn tru.

 

Lương Thiền hỏi: "Công chúa hôm nay định mặc bộ nào?"

 

Vệ Trăn lật xem mấy bộ y phục: "Chọn bộ màu xanh nhạt này đi, ta đi học, ăn mặc đơn giản một chút là được."

 

Chẳng bao lâu sau, Vệ Trăn thay y phục xong, nàng tùy ý búi một búi tóc đơn giản, trâm cài tóc lay động theo gió. Chất liệu vải của Tấn cung mỏng manh, bị gió thổi qua liền nổi lên một lớp nếp nhăn, như những gợn sóng lan tỏa, người như từ trong mây xanh bước ra. Màu xanh nhạt thật đẹp mắt, cũng khiến người ta nhìn vào cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt.

 

Vệ Trăn bước ra khỏi đại điện, vừa đi vừa ngắm cảnh Tấn cung hai bên đường, vừa trò chuyện với Lương Thiền.

 

Lương Thiền nói: "Người bên cạnh Đại Vương hôm qua đến gặp Thiếu tướng quân, bảo ngài ấy đến bên cạnh Đại Vương làm việc, hôm nay trời còn chưa sáng, Thiếu tướng quân đã thu dọn hành lý rời khỏi viện của chúng ta. Thực ra nô tì cũng không hiểu, vì sao Thiếu tướng quân không làm tướng quân Sở quốc, lại muốn đến Tấn quốc nương tựa Tấn Vương."

 

Vệ Trăn dừng bước một chút. Kỳ Yến đi theo đội ngũ hòa thân đến Tấn, nhưng lại chần chừ không chịu rời đi, mục đích của hắn đã rõ, chính là đến nương tựa Tấn Vương.