Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 161



 

Kì Yến chờ nàng ở bên ngoài, Vệ Trăn vén váy bước xuống bậc thang, vừa đến bên cạnh Kì Yến, Cơ Anh cũng đi tới: "Biểu ca đợi một lát."

 

Kì Yến lạnh nhạt nhìn Cơ Anh một cái, không đáp lời, chỉ cúi đầu nói với Vệ Trăn: "Đồ đạc đều mang theo rồi chứ, không bỏ quên gì phải không?"

 

Vệ Trăn lắc đầu: "Đều mang theo rồi."

 

Kì Yến lúc này mới nhìn Cơ Anh: "Đại vương triệu kiến Sở Công chúa gấp, xin Công chúa thứ lỗi cho tại hạ không thể tác bồi."

 

Cơ Anh muốn gọi Kì Yến, nhưng hai người đã cất bước đi về phía trước, chỉ còn lại Cơ Anh đứng tại chỗ, hai tay vò vò chiếc khăn tay.

 

Vệ Trăn đi trên đường, hai bên cây xanh đổ bóng mát, nàng đưa tay che ánh nắng gay gắt, hỏi người bên cạnh: "Ngày đầu tiên hầu hạ Tấn Vương, ngài cảm thấy thế nào?"

 

Kì Yến nói: "Chẳng qua chỉ là hầu trà rót nước thôi, đa số thời gian đều đợi ở bên ngoài, không có gì phải làm."

 

"Còn nàng, hôm nay học thế nào?"

 

Vệ Trăn kể lại tình hình cho hắn nghe. Chẳng mấy chốc vừa nói chuyện vừa đi, hai người đã đến Vương điện.

 

Thị vệ ở cửa thông báo: "Sở Công chúa cầu kiến."

 

Hai người lần lượt bước qua ngưỡng cửa, vào trong, Vệ Trăn mới phát hiện, trong điện không chỉ có một mình Tấn Vương, sau các bàn hai bên, còn có mấy vị đại thần đang quỳ ngồi, dường như đang bàn bạc quốc sự.

 

Trước ngự án chất đống không ít tấu chương, Tấn Vương chống tay lên trán, hai mắt nhắm nghiền, yên lặng lắng nghe các thần tử hai bên phía dưới tranh luận.

 

Vệ Trăn do dự không biết có nên tạm lánh ra sau bình phong không, Kì Yến đã giúp nàng đặt đàn vào chỗ, Vệ Trăn đành bước lên, ngồi xuống bên cạnh bàn gần Tấn Vương.

 

Lão nhân gia bất ngờ mở mắt, nhìn Vệ Trăn: "Tùy tiện đàn gì đó đi, có biết các khúc nhạc của đất Tấn không?"

 

Khuôn mặt Tấn Vương trắng bệch, đôi mắt đen lạnh lẽo, ông thường xuyên lao lực vì việc nước, gần đây chứng đau đầu ngày càng thường xuyên, tinh thần luôn không tốt, cả người toát ra vẻ mệt mỏi.

 

Vệ Trăn bị ánh mắt đó nhìn đến lưng tê dại, sau khi định thần, nàng đặt hai tay lên dây đàn, khẽ nói: "Thần biết. Thần xin đàn khúc "Dương Chi Thủy" cho Đại Vương."

 

Tiếng đàn từ dây đàn tuôn ra, các vị thần tử phía dưới vẫn đang tranh luận, dù tiếng đàn êm dịu, cũng không thể làm dịu đi không khí ngột ngạt trong điện.

 

Người phía dưới tranh chấp đến một chỗ nào đó, Tấn Vương đột nhiên vớ lấy tấu chương trên án, nặng nề ném xuống, cuộn tre rơi xuống nền gạch, tạo ra tiếng vang lớn, khiến mọi người trong đại điện giật mình, vội vàng quỳ xuống.

 

"Đại Vương!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tấn Vương tựa lưng vào ngai vàng, hai tay đặt trên tay vịn, ánh mắt sắc bén nhìn xuống: "Quả nhân gọi các ngươi đến bàn bạc, bàn bạc nửa ngày mà chỉ ra được có thế thôi sao? Hai nước Tề và Ngụy đều đang nội loạn, lúc này không xuất binh thì còn đợi đến khi nào?"

 

"Tất cả cút ra ngoài đi."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Vệ Trăn khẽ chớp mi, động tác gảy đàn trên tay vẫn tiếp tục, không hề dừng lại.

 

Tấn Vương đột nhiên quay đầu nhìn nàng: "Đừng gảy nữa."

 

Dây đàn từ từ ngừng lại, phát ra một tiếng rung nhẹ ở cuối âm.

 

"Người gảy đàn ngay cả lòng mình cũng không tĩnh, nói gì đến việc gảy đàn cho người khác, thật là nực cười." Tấn Vương nói.

 

Vệ Trăn cúi đầu, hai tay chắp trước người. Khí tức bạo ngược quanh Tấn Vương tuy có lúc ẩn lúc hiện, nhưng nàng quả thật khó lòng giữ được tâm tĩnh.

 

"Ngươi cũng ra ngoài đi." Tấn Vương không kiên nhẫn phất tay áo.

 

Vệ Trăn nắm chặt lòng bàn tay, chợt thấy Tấn Vương đứng dậy, thân hình đột nhiên không vững, nghiêng sang một bên rồi đổ xuống. Cung nhân vội vàng đỡ ông dậy, nói vọng ra ngoài: "Bệnh đau đầu của Đại Vương lại tái phát rồi, mau gọi y công đến!"

 

Lão hoạn quan thấy Vệ Trăn vẫn ngồi yên tại chỗ, hỏi: "Công chúa sao còn chưa đi? Đừng ở đây gây thêm phiền phức."

 

Vệ Trăn đột nhiên thẳng lưng: "Bệnh đau đầu của Đại Vương, không biết có thể để thần thử một chút không?"

 

Lão hoạn quan nghi ngờ nhìn Vệ Trăn một cái.

 

Vệ Trăn sớm đã biết Tấn Vương mắc bệnh đau đầu, nên đã bảo Tả Doanh chuẩn bị sẵn t.h.u.ố.c cao.

 

Nàng quỳ gối đến bên cạnh Tấn Vương, nhìn lão hoạn quan: "Trước khi y công đến, không bằng cứ để thần thử xem sao, được không?"

 

Tấn Vương tựa lưng vào ngai vàng, một tay khác nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, nắm đến mức gân xanh nổi rõ trên bàn tay gầy guộc, cho thấy ông đang rất đau đớn.

 

Lão hoạn quan nhìn Tấn Vương một cái, rồi mới nhường ra một chút chỗ.

 

Vệ Trăn đi đến sau lưng Tấn Vương, nhẹ nhàng đỡ gáy Tấn Vương, đầu ngón tay quẹt một ít t.h.u.ố.c cao, từ từ xoa lên hai bên thái dương của Tấn Vương, nhẹ nhàng xoa bóp.

 

Đây là bộ pháp xoa bóp huyệt đạo mà Công chúa Cơ Cầm năm xưa đã tìm thấy trong y kinh, đặc biệt dành cho bệnh đau đầu của Tấn Vương.