Vệ Trăn nâng mắt khỏi cuộn tre, nhìn về phía người đang nói. Cô gái mặc một bộ cung phục màu vàng ngỗng, có khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu cong cong, môi đỏ nhỏ nhắn, là một vẻ đẹp thanh tú như ngọc bích.
Đối phương hạ giọng: "Tại hạ Công Tôn Nhàn, nữ nhi của Công Tôn gia, sứ thần sang Sở quốc chính là phụ thân ta. Công chúa đến muộn, nếu có chỗ nào không hiểu trong bài học, Công chúa không chê, sau khi tan học, ta có thể dạy Công chúa."
Nàng cười ngọt ngào, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.
Vệ Trăn cười nói: "Được."
Công Tôn Nhàn là người có tính cách rụt rè, nàng nhìn thẳng vào Vệ Trăn một lúc, mặt đỏ bừng, rồi quay đầu đi.
Mùa hè nóng bức, hai bên học đường treo cao rèm tre, che chắn ánh nắng gay gắt bên ngoài, có gió mát thổi qua, mang theo hơi thở trong lành từ hồ nước.
Hầu hết thời gian trong học cung, một ngày chỉ có hai tiết học.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ, Công Dương đại nhân ngày mai có việc quan trọng, nên đã dời tiết học sang buổi chiều hôm nay.
Chỉ là đến buổi chiều, các nữ nhân đều có chút không chịu nổi.
Vệ Trăn ngẩng đầu, thấy đa số mọi người đều buồn ngủ, ngay cả Công Tôn Nhàn, người chăm chú nghe giảng nhất, cũng không tránh khỏi việc gật gù.
Vệ Trăn sau khi tan học phải đi gặp Tấn Vương, nàng lấy cầm phổ từ trong hộp sách ra, bắt đầu ôn tập.
Rèm tre lay động, Vệ Trăn cảm thấy có người đến gần lan can bên cạnh, bóng người đó đổ xuống, đặt trên cuộn tre trước mặt Vệ Trăn.
Vệ Trăn nghĩ là cung nhân trực ban, không để ý, cho đến khi một lúc lâu sau, có tiếng "cốc cốc" của ngón tay gõ nhẹ vào lan can.
Tiếng động không lớn, vừa đủ lọt vào tai Vệ Trăn.
Vệ Trăn quay đầu, nhìn rõ người đến là ai, không khỏi sững sờ, quay đầu nhìn vào trong các gian phòng, thấy không ai để ý đến chỗ này, nàng mới hơi lại gần hắn một chút, không tiếng động làm khẩu hình với Kì Yến: "Sao ngài lại đến đây?"
Thiếu niên hai tay đặt trên lan can, nhướng mày nhìn cuộn trúc giản trong tay nàng: "Không phải đang học môn tính toán sao, sao lại lén xem cầm phổ thế này?"
Tim Vệ Trăn đập loạn xạ, nàng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thẳng đối diện bàn, lấy trúc giản che mặt, nói với hắn: "Ngài không phải đang ở chỗ Tấn Vương sao?"
Thiếu niên không nói, nâng khuỷu tay đặt lên lan can, tay chống cằm nhìn nàng, những tia nắng vàng li ti nhảy múa trên hàng mi hắn, hắn vốn dĩ là một thiếu niên tràn đầy khí phách, lúc này lại trong tư thế lười biếng, cái khí chất phong lưu trong xương cốt đều được bộc lộ.
"Ta đang trên đường đổi ca, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, nên muốn xem nàng học hành thế nào, thật không may, lại bắt gặp Vệ Đại tiểu thư của chúng ta đang lơ đãng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nói đến mấy chữ "Vệ Đại tiểu thư của chúng ta", giọng nói mơ hồ mang theo một chút vẻ quyến luyến.
Vai Vệ Trăn mềm nhũn, dùng ánh mắt ra hiệu hắn mau đi.
Nhưng thiếu niên không sợ hãi, bàn tay còn lại buông thõng bên người, vén rèm lên, thò vào, đặt thứ gì đó lên bàn của nàng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Quả sơn trà vừa hái, nếm thử không?"
Vệ Trăn nhìn quả sơn trà trước mặt, nhưng tay rủ xuống bên người lại không nâng lên.
"Không thích ăn sơn trà sao? Vệ Đại tiểu thư thật khó chiều, uổng công ta từng quả từng quả hái mang đến cho nàng." Kì Yến thở dài một tiếng.
Vệ Trăn thấy hắn định lấy lại sơn trà, vươn tay giữ lấy cổ tay hắn: "Không phải không thích."
Giọng nữ nhân khe khẽ, tấm khăn che mặt bị gió thổi bay, trên má có một vệt ửng hồng nhạt, không biết đó là do nắng nóng hay là vẻ thẹn thùng bị trêu chọc.
Đúng lúc này, giọng nói của tiên sinh đột nhiên im bặt.
Vệ Trăn vội vàng buông cổ tay Kì Yến ra, ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy tiên sinh nhíu chặt mày, nhìn về phía này.
Khi giọng nói của tiên sinh im bặt, mọi người cũng nhận ra điều bất thường, nhìn theo ánh mắt của ông.
Cơ Anh nhìn thấy Kì Yến ở bên rèm tre, đôi mắt hơi mở to.
Tiên sinh đặt sách xuống, giọng nói không vui: "Vị này là…"
Vệ Trăn đang cân nhắc giải thích thế nào, Kì Yến đã mở lời trước: "Công Dương tiên sinh, đã đến giờ tan học, Đại vương phái tại hạ đến đón Sở Công chúa đến Vương điện."
Tiên sinh nhìn đồng hồ nước, quả nhiên đã quá giờ, vội vàng chắp tay nói: "Thì ra là lệnh của Đại vương."
"Vậy thì bài học hôm nay tạm dừng tại đây."
Lời vừa dứt, mọi người bắt đầu thu dọn sách vở, Vệ Trăn cũng bắt đầu thu dọn bàn, Kì Yến đưa tay đón lấy cây đàn mà nàng đưa.
Các nữ nhân ở độ tuổi này, chính là lúc xuân tình chớm nở, gặp được lang quân tuấn tú như vậy, ai nấy đều không kìm được nhìn về phía Kì Yến và Vệ Trăn, ánh mắt có cả ngưỡng mộ lẫn ghen tị.